Tuổi thơ của tôi là ký ức ngọt ngào bên những đoạn đường hoa sưa triền miên trắng từng góc phố. Ngày ấy, Hà Nội trong tôi nguyên sơ, dịu dàng như ánh nắng sớm của buổi bình minh. Nó in sâu trong lòng tôi ký ức gắn liền với một người con gái mà tôi không thể nào quên. Tôi gọi em là mối nguồn cơn dù rằng lúc đó chưa hẳn đã biết yêu mà chỉ là cảm tình trong sạch khó có thể phai mờ trong trái tim của một cậu bé thế hệ 11 tuổi. truyện ngắn truyện hay đọc truyện tình yêu Ngày ấy, đàn trẻ chúng tôi vẫn thường thơ thẩn chơi dọc những con phố nhỏ. mọi thứ chẳng có gì đổi thay ví như gia đình em ko chuyển đến khu phố tôi. Nhà em là ngôi nhà bự nhất hồi ấy. một căn nhà ba tầng với đầy đủ tiện lợi. Hồi ấy, tôi thấy nó chẳng khác gì tòa lâu đài cổ tích. Tuổi thơ khó nhọc nên bầy trẻ chúng tôi luôn thèm được ăn ngon, mặc đẹp và có nhiều đồ chơi. chính vì vậy, ngôi nhà của gia đình em luôn là một cái gì đó cực kì xa xỉ. Em xuất hiện như một nàng công chúa nhỏ với tóc thắt bím, tết nơ nhì bên và váy trắng bập bồng, lả lướt. Tôi chỉ thấy em đứng trên lan can tầng hai nhìn xuống với đôi mắt bi thảm man mác và chúng ám ảnh tôi tới tận hiện tại. Em trong trắng và mỏng manh như một bông hoa buổi sớm. Với tôi, em là một thiên thần đúng nghĩa, tôi chỉ sợ khi chạm vào đó, thiên thần sẽ tan đi. Em chẳng khi nào được xuống chơi với mọi người và chúng tôi cũng ko chơi với em. một phần bởi khoảng cách giàu - nghèo lúc ấy quá mập, nó như bức tường cách biệt khiến tôi dù rất muốn mà cũng chẳng dám lại gần. Chúng tôi cứ như thế cho đến 1 ngày, em làm rơi chiếc nơ trắng dưới gốc cây trước cửa nhà, nơi nhưng mà tôi vẫn thường thơ thẩn chơi ở đó. Em gọi tôi với một giọng yếu ớt: - Anh ơi, anh nhặt cho em cái nơ buộc tóc được không? Tôi đã chạm chán em như thế. Tôi nhặt nơ và 1 ít hoa sưa cho em. Em nhận lấy và ánh lên trong mắt em là một niềm vui khôn tả. Từ đó, tôi với em trở thành thân mật hơn. Tôi cũng hay qua nhà em chơi, khoảng cách giàu - nghèo giữa chúng tôi gần như chơi còn nữa. Em tên là Thủy Tiên, kém tôi một tuổi. Thủy Tiên rất đáng yêu, dễ thương và khác hẳn những cô bé cùng khu phố với tôi lúc bấy giờ. Chỉ có điều trông em lúc nào cũng yếu đuối và chân tay đầy những vết tím bầm. Có lần nhìn thấy những vết tím đó, tôi hỏi có phải vì thế nhưng mà ba má không cho em ra ngoài chơi với mọi người? Em chỉ lặng lẽ nói rằng em bị 1 căn bệnh từ nhỏ nên bác mẹ không muốn cho em ra ngoài chơi, nếu ra ngoài, bệnh sẽ nặng hơn. chính bởi thế, em chỉ dám đứng từ trên nhìn chúng tôi với sự khát khao được tung tăng như mọi đứa trẻ bình thường. Nghe em nói nhưng mà tôi thấy thương cực kì. Tôi được vào nhà em, được chơi đồ hàng với em và hi hữu được hưởng thụ những món bánh ngon nhưng mà từ trước đến giờ không khi nào được ăn. Tôi thấy rất vui và em cũng vậy. Từ khi chơi với em, tôi không còn hay chơi với đàn trẻ cùng xóm. Tôi không đi đánh khăng, đá bóng hay chơi trốn tìm với hội bạn nữa. Em và tôi trở thành thân thiện cũng là lúc bè phái xa lánh tôi nhiều hơn. bầy trẻ gọi tôi là "đồ nam nhi mặc váy". Chúng trêu tôi với em là hai chồng vợ. Nếu tôi còn chơi với em, chúng sẽ không chơi với tôi nữa. Tự ái của thằng nam nhi làm tôi không đủ anh dũng để đến chơi với em nhiều như trước. Tôi dần xa lánh em. Lần cuối cùng tôi đến nhà em, nhìn thấy tôi, em vui lắm! Em chạy ra và đưa tôi chiếc bánh nhưng mà tôi rất thích ăn. - Anh ăn đi, bánh mẹ em làm đấy. Tôi nhận lấy chiếc bánh nhưng ném nó xuống đất. ko dám nhìn em, tôi gằn giọng từng tiếng: - Anh... tao... không ăn đâu... Tao... ko muốn.... chơi với mày nữa. không đủ anh dũng để nhìn em, tôi quay ngoắt người bỏ chạy, mặc cho em đuổi với theo. - Anh ơi, anh ơi... Á... Tôi ngoảnh lại và thấy em bị ngã chảy máu. mà ko hiểu sao lúc đó tôi ko chạy lại đỡ em dậy, tôi vụt đi. Và tôi không thể nghĩ được rằng đó cũng là lần chung cục tôi được gặp gỡ em. thông dụng ưu điểm, tôi nghe thấy bác mẹ chuyện trò về gia đình em: "Anh biết gì chưa, bé Thủy Tiên nhà chị Hòa mất rồi đấy. Con bé nhỏ bị bận rộn bệnh máu khó đông. không biết bữa qua con nhỏ xíu chạy theo ai nhưng mà bị vấp ngã ở ngoài đường, ko cứu kịp. khổ thân con bé bỏng quá!". Tôi nghe nhưng không tin vào tai mình nữa và không hiểu sao khóe mắt tôi cay cay. Em mất vào đúng ngày tôi gặp mặt em lần cuối. Chính lúc đó, tôi đã hất hủi, đã nhìn thấy em ngã mà không đỡ em dậy. Chỉ bởi tự ái của thằng đại trượng phu, tôi đã đánh mất tình bạn đẹp với em và mất cả người bạn là em nữa. tại sao tôi lại xa lánh và tàn tệ với em? vì sao tôi lại làm thế với em chứ? Giờ tôi mới hiểu vì sao tay em đầy những vết bầm tím, tại vì sao bác mẹ không cho em ra ngoài chơi, vì sao em chỉ dám đứng nhìn chúng tôi với ánh mắt buồn tới vậy? Chỉ bởi vì căn bệnh quái độc ác đó mà em có thể ngã, có thể chảy máu và ra đi bất cứ lúc nào. Em đã ra đi cách đây rất lâu nhưng vẫn ám ảnh trong tâm tưởng tôi một ánh mắt ảm đạm man mác, một niềm vui của thiên thần đã gắn bó với tôi khoảng trời ấu thơ. tạm biệt em nhé, thiên thần nhỏ của tôi...