Đọc truyện: Mảnh ghép còn thiếu của tình yêu

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi hoca.2009, 17/1/16.

  1. hoca.2009

    hoca.2009 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    7/1/16
    Bài viết:
    147
    Đã được thích:
    47
    Điểm thành tích:
    28
    Giới tính:
    Nữ
    – Em đồng ý khiến vợ anh chứ?
    – …
    Tiếng nhạc vẫn còn ngân các nhạc điệu cuối, trong quán café đó người ta vừa được chứng kiến cảnh chàng trai hát tặng cô gái nhân ngày sinh nhật của cô. Dưới ánh đèn mờ ảo, khi bài hát vừa chấm dứt anh nhẹ nhàng bước xuống cầm bông hoả hồng và chiếc nhẫn xinh xẻo đặt trong dòng hộp trái tim màu đỏ thắt nơ bên trên trông nhật đáng yêu mà anh đã chuẩn bị trước, ngỏ lời cầu hôn sở hữu cô gái. Hai hàng nước mắt rưng rưng ngấn lệ, cô xúc động không biết nhắc gì, tiếng vỗ tay rào rào, hầu hết người kế bên đều cảm động và tỏ ý chúc phúc cho hai người.

    >> đọc truyện về tình yêu, gia đình, cuộc sống
    Chàng trai cúi nhìn cô, ánh mắt như muốn hỏi lại cô 1 lần nữa, cô bật cười trong hai hàng nước mắt, nụ cười và giọt nước mắt đầy hạnh phúc. Cô mới chỉ từng được biết tới các chi tiết này trong tiểu thuyết thôi, không ngờ nó lại là sự thật ko kể đời có chính mình.
    Năm năm trước…
    Tối thiết bị 7, trong quán café êm ấm ở góc phố, anh hát tặng cô nhân dịp sinh nhật, “Happy birthday lớn you… happy birthday lớn you…” giọng anh ấm áp, bài hát chấm dứt, anh mỉm cười bước xuống tặng cô một bông hồng đỏ và hỏi “em vui chứ”.
    Cô mỉm cười, hai mắt cay cay đã đỏ, những giọt nước như chỉ chờ được rơi xuống. toàn bộ người đã quên sinh nhật cô và chỉ sở hữu anh nhớ, anh đã nói dẫn cô đến 1 nơi đặc biệt, anh đã giữ lời hẹn sẽ khiến cô hạnh phúc mỗi dịp sinh nhật. bữa nay là thiết bị tư, anh không được ra ngoại trừ đi chơi mang cô, cô day dứt, sinh nhật anh, cô lại chẳng thể khiến cho anh thật vui rồi.
    một chiếc đĩa VCD chính tay cô khiến cho ảnh của hai người chèn nhạc những bài hát chúc mừng sinh nhật, một đóa hướng dương cô bắt buộc lặn lội đến tận vườn hoa sắm từng bông, một cuốn sách, 1 tấm thiệp tự tay cô khiến cho, 1 câu chuyện về anh mà cô đã nghĩ và viết ra. mọi để trong một cái màu hộp vuông vắn với thắt nơ đỏ bên trên.
    9h… 9h15…sao tắc đường thế này, anh chỉ xin ra ko kể được một tiếng thôi…
    9h30… Cô bé gần khóc, cô biết rằng đáng ra mình nên đi từ sớm mới đúng, chỉ vì tính hay ngủ nướng mà mang thể không được gặp anh ngày sinh nhật của anh rồi, thật vô bổ, cô bật khóc.
    9h45 cô tới trường anh, anh đã đợi cô ở quán chè từ lâu lắm rồi, anh không sở hữu vẻ gì là bực bội cả, chỉ còn 15 phút nữa là anh cần vào trường rồi.
    – Anh đợi em lâu chưa, không giận em thật chứ.
    – Ngốc ạ, anh không được ra không tính, em đã cần sang tận đây đón sinh nhật cộng anh rồi anh còn giận được gì nữa, ngốc, ngốc, ngốc.
    – Nhưng anh gần phải vào rồi, em muốn sắp anh lâu hơn kia.
    – Em ngốc lại vừa khóc đúng ko, xấu lắm, anh biết là em muốn được gặp anh đa dạng nhưng hiện nay có thể gặp là phải chăng rồi, cuối tuần anh sẽ bù cho em nhé! Lại còn chuẩn bị cho anh bao lăm trang bị thế này, anh vui lắm, cười lên đi nào.
    Sáu tháng yêu nhau nhẹ nhõm trôi qua ko một tẹo sóng gió. Đúng hôm ấy là ngày cô cần thi môn chuyên ngành, một môn cực kỳ quan yếu có cô. Anh đã buộc phải nỗ lực thuyết phục giáo viên và trực ban để được xin ra ngoại trừ với cô hai tiếng.
    – Gì ấy anh?
    – Quà cho em và anh ấy, đẹp không? Anh lấy đôi dép, em lấy bàn chân nhé!
    – Woa, ngộ nghĩnh thế. Hì hì.
    đó là hai sợi dây chuyền, một sợi sở hữu mặt 1 bàn chân, 1 sợi là hình 1 cái dép. Anh ta đã đề cập mang cô, mỗi bàn chân chỉ đi vừa được 1 cỡ dép thôi, cũng như bàn chân đấy, định mệnh sinh ra cô là tình nhân của anh. các lời nói ngọt ngào tới khó thở, nó ngọt ngào đến mức dù sau này có cho thêm bao nhiêu vị đắng trong ái tình giữa hai người thì cô cũng không thể quên được. khi đó cô đâu biết được rằng những vị ngọt của đường chẳng thể hoàn toàn làm cho mất đi vị đắng của café.
    Gió mùa hè thật mát, không biết đây là lần trang bị bao lăm n anh và cô đi bộ lòng vòng công viên này rồi nữa, mỗi cuối tuần anh được ra bên cạnh là lại cộng cô đi xem phim, ăn các món hai người thích nhất, dạo loanh quanh công viên. Được ở gần người yêu cô hạnh phúc vô cùng, nhanh thật, vậy mà đã chín tháng yêu nhau rồi, ko 1 lần ôm đồm vã, khi nào anh cũng nhịn nhường cô cả.
    Rồi một ngày chẳng ai mong muốn cũng tới, nó làm toàn bộ vật dụng về anh sụp đổ hoàn toàn trong cô. Hôm đấy là chủ nhật, hai người vừa đi chơi cộng nhau, còn cười nói sở hữu nhau rất vui vẻ, những cử chỉ của anh sở hữu cô vẫn như xưa, nhẹ nhàng, ngọt ngào đến khó tả. Vừa về nhà cô đã thấy với tin nhắn và biết kiên cố là của anh, cô hí hửng mở điện thoại ra đọc tin nhắn.
    – hôm nay đi chơi mang anh em mang vui không, những lúc kế bên anh em vui chứ?
    – Vâng, em siêu vui, lúc nào đi chơi sở hữu anh cũng vậy mà. Lại chuẩn bị sang tuần vừa rồi, 7 ngày nữa lại mới được gặp anh. À mà sao mấy tuần nay anh hay về nhà thế, nhà anh sở hữu việc gì à, em cứ thấy anh buồn buồn, sở hữu gì thì phải tâm tư sở hữu em nhé!
    – Em yêu ngủ chưa vậy, tuần này anh về quê chăm ông, ông ốm ngày một nặng, anh thương ông lắm, tuần này ko gặp anh sở hữu buồn không, tuần sau em muốn đi đâu, ăn gì anh sẽ dẫn em đi bù nhé!
    Cô ko hiểu gì cả, anh đang nhắn tin có mình sao lại hỏi ngủ chưa, anh vừa đi chơi có mình mà sao lại bảo ông ốm.
    – Anh nhắn tin trêu em đó à?

    Đợi mãi không thấy anh nhắn lại cô đã khởi đầu thấy sốt ruột và tâm linh điều gì đó rồi.
    – những lúc xung quanh anh em vô cùng vui có cần không, nhưng anh luôn mong ngay cả những lúc ko mang anh kế bên em vẫn phải vui nhé. Em cần thật mạnh mẽ, như vậy anh mới vui.
    – Anh gần đi đâu à?
    – Mình chia tay, em nhé!

    Cô như chết đứng, sao sở hữu thể thế được, có nhẽ sở hữu ai đó đang cầm máy anh trêu cô rồi, chưa bao giờ anh đùa cô kiểu này, giữa hai người cũng không xảy ra cãi vã gì, mới lúc nãy còn đi chơi cùng nhau, sao anh với thể kể thế này được.
    Nhưng hầu hết những điều đấy là sự thật, sau chuyện đấy cô đã khóc số đông, 1 cô gái khi nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, chững chạc hơn các người khác trước mặt nhân tình mình, thật ra cô vô cùng yếu đuối.
    Trang facebook cá nhân của cô sau một tháng chia tay
    “Anh à, em vẫn không tin là mình đã chia tay. Bởi em nghĩ rằng nó quá lý tưởng. Thật nhẹ nhàng, nó đến… nhưng sao khi đi cũng nhẹ nhàng đến vậy, vì em vẫn ko biết nó ra đi từ lúc nào. Hôm đấy anh còn nói đợi kỷ niệm một năm sẽ đeo nhẫn đôi mà, sao chỉ mới vài tiếng anh đã mang thể đề cập có em các lời như vậy. Em vẫn luôn mạnh mẽ mà, ko có anh em vẫn mạnh mẽ, nhưng vì vẫn luôn mạnh mẽ bắt buộc ko mang anh, em sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được nũng nịu. À ko em sẽ ko gây phiền phức cho anh đâu.
    Anh là người trước hết cho em biết thế nào là yêu thật sự, biết thế nào là vui buồn cùng nhau. Anh dạy em thế nào là bản ngãi và giúp em biết vượt qua loại bản ngãi của chính mình. vì thế em chẳng còn sợ mỗi lúc kể ra ý kiến của mình nữa.
    sắp 1 năm yêu nhau, không 1 lần biện hộ nhau, sở hữu em nó thật êm đêm, nhưng với bắt buộc đấy là lý do khiến anh cảm thấy chán không, sao anh không đề cập sở hữu em một lời nào. Quá bất ngờ, và có lẽ bởi vậy, đến ngày nay em vẫn không thể nào hài lòng được, em cũng ko biết đến lúc nào mới có thể ưng ý được chuyện này. Nhưng anh không nói một lời nào nữa có em sau hôm đó, em cực kỳ buồn và đang cực kỳ nhớ anh. Dù anh ko biết em đang ở đâu, như thế nào nhưng em vẫn luôn dõi theo từng bước đi của anh mỗi ngày. Em vẫn tin mỗi bàn chân chỉ vừa với 1 cỡ giầy thôi. Và em cũng tin: Vì địa cầu tròn, các người tình thương nhau sẽ trở về bên nhau”.
    Thật vậy, suốt 1 năm sau ngày chia tay cô vẫn luôn dõi theo anh từng ngày, cô hỏi tin tức về anh qau bạn bè, trên blog cá nhân,… Cô rất vui vì biết anh vẫn luôn dành vị trí dẫn đầu trong học tập và khi ra trường công việc ở 1 vị trí vô cùng phải chăng. với cô, anh vẫn luôn là số một và mãi là số 1 mà. Bạn bè, các người thân của cô cũng chỉ biết cô siêu buồn, bởi họ thấy cô suốt 1 thời gian dài khi nào cũng khóc, cũng buồn, nhưng họ tin thời kì sẽ xóa nhòa đa số những vết thương lòng trong cô. Quả vậy, một thời kì họ đã thấy cô trở lại mang cuộc sống bình thường, lại trở thành một cô sinh viên hoạt bát, vui tươi, không để chuyện tình cảm vướng bận học hành nữa, vì thời gian cô sắp tốt nghiệp cũng đang tới sắp. Nào mang ai biết được ngày nào cô cũng sở hữu một khoảnh thời gian dù siêu ngắn ngủi thôi để nhớ về con người ấy. Trên trang facebook, anh đã hủy kết giao sở hữu cô, không biết cô đã gửi biết bao lăm lần lời mời kết giao, nhắn tin với anh, nhưng ko 1 lần đáp trả. Cô vẫn tin rằng do mang quá phổ biến lời mời bắt buộc sở hữu thể anh bỏ quên, nên lại hủy rồi gửi lại để nó hiện lên đầu, dù cô với cố gắng để sắp anh thêm chút thôi, nhưng nó cứ ngày một xa vời.
    Ngày tốt nghiệp cũng đã tới, cô rẻ nghiệp sở hữu tấm bằng mẫu ưu, được làm việc trong một cơ quan mang tiếng và đeo đuổi đúng mơ ước của mình, ít ai có thể đạt được ước mong 1 phương pháp trơn tuột như vậy. có nhẽ định mệnh lại cho cô thêm cơ hội để “những người tình thương nhau rồi sẽ đến bên nhau”.
    Trong một chuyến công việc trở về quê cũ cô thật xui xẻo vì bị trộm rạch lấy mất ví tiền, cô rất lo lắng vì với bao nhiêu giấy má, thẻ ngân hàng, cạc của những người quan yếu đều bị mất cả. công việc trước nhất cô cần vào ngân hàng khóa tài khoản và nỗ lực để rút tạm ít tiền tiêu pha trong chuyến công việc.
    -Anh làm ơn cho em hỏi em bị mất thẻ ATM vậy làm cho thế nào để có thể rút tiền?
    -Em ra bàn giao du số 02 nhé!
    Ai đây nhỉ, siêu quen, nhưng chẳng thể nào nhớ được, đầu óc mình sao thế nhỉ, cảm thấy siêu quen mà gần gũi là đằng khác, sao lại ko nhận ra, hay giống ai nhỉ?
    Trong khi thực hiện giao du đầu óc cô cứ luẩn quẩn với mấy câu hỏi đó, cô không thể nhớ ra được người vừa đối diện nói chuyện với mình là ai mà quen tới thế.
    ***


    >> truyen ngan hay cảm động
     

Chia sẻ trang này