Tôi đã khóc rấ nhiều, đã buồn phiền phần lớn. Những giọt nước mắt đó thấm đẫm nhiều chuyện trong đó. Có đa số chuyện xảy ra mà mình chẳng thể quay đầu lại rồi rốt cuộc đưa ra những quyết định quan yếu nhất >> truyen cam dong Cho đến tận hôm nay, những người nhà của tôi vẫn ko hiểu tại vì sao tôi buông bỏ hầu hết để đi làm hộ lý bệnh viện ở cái tỉnh sơn cước hẻo lánh này. Mỗi năm tôi đều tằn tiện để ra đúng chín triệu một trăm ngàn đồng và như thế tôi phải mất mười năm. >> nhung truyen ngan hay >> doc truyen hay nhat người tình tôi trước khi lên xe hoa lấy một nam ca sĩ tóc nhuộm mầu vàng rơm có giải thích là tôi đã phá sản vì lô đề cờ bạc. Đúng, tôi có một món nợ bởi vì tôi chẳng bao giờ quên nổi người đàn ông đấy, người đàn ông có ánh nhìn của mầu mưa mà tôi chỉ gặp 1 lần rồi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại. Nếu tôi không gặp ông ta thì hẳn tôi đã có 1 hôn nhân phẳng phiu ngay cả 1 sự nghiệp vừa nhiều danh vừa nhiều lợi. Tôi sẽ ko bị đau đớn bị lang thang dằn vặt. Ông ta là ứng cử viên mang số báo danh mười bẩy, 1 con số gập ghềnh của sự bất trắc mà ngay từ hồi học phổ thông tôi đã rất ko thích. Đó là một người đàn ông khó đoán tuổi, thần sắc và phong thái trông nhợt nhạt dị kì. không rõ vì lý do nào mà ông ta đã qua được những vòng sơ loại gồm những trắc nghiệm vừa lồng cồng vừa phức tạp. Bản đăng ký cá nhân của ông ta bị thiếu khá nhiều những thông báo bắt buộc như năm sinh như nghề nghiệp, ở dưới tấm ảnh 4x6 mờ mờ nhầu là dòng chữ viết tay cụt lủn “Với những câu hỏi vớ vẩn của các ông, tôi sẽ kiên cố đoạt được giải nhất. Nếu không phải như thế thì cứ chặt mẹ cái đầu của tôi đi”. Thằng cha này bố láo thật. Bộ câu hỏi dành riêng cho chương trình được ban cố vấn gồm ba tiến sĩ và hai phó giáo sư loay hoay chuẩn bị kỹ càng. Nó đã uyên thâm tích hợp từ vô kể nguồn kiến thức tinh hoa Đông Tây, đông đảo lần chính tôi đã xem đi xem lại trước đáp án mà vẫn tù mù ko hiểu. giả dụ, “người ta làm cốc uống nước từ những gì dưới đây”. Sơn Tinh, Thủy Tinh, Hỏa Tinh hay Linh Tinh. Đáp án đúng là Thủy Tinh, nhưng tôi nhớ láng máng Thủy Tinh là người thậm chí còn là đàn ông, bởi chẳng có cái cốc uống nước nào lại vất vả đi cầu hôn rồi ghen tuông giận dữ vì không lấy được vợ. Nói chung, trong nhiều bản lý lịch trích ngang đăng ký tham gia cái gameshow do tôi sẽ làm em xi, có kha khá những tuyên bố gây sốc của các ứng cử viên với mục đích nông nổi nhằm tạo ấn tượng với ban tổ chức. Sếp của tôi khi đọc thì bật cười khẩy, vò vò ném vào thùng rác dưới chân, ông khét tiếng là 1 đạo diễn truyền hình lọc lõi và lạnh lẽo. vậy mà ông lại chọn chấm cái tay đàn ông này. không hiểu sao tôi ko dám nhìn thẳng vào ông ta. Mắt của ông ta sẫm một mầu mưa, mà tôi thì sau cái tối thứ Bẩy oan trái ấy, tôi sợ và ghét mưa. không biết bao lần tôi tự động viên rằng đấy ko phi là lỗi của tôi. dĩ nhiên sau buổi pạc ti, từ vũ trường ra tôi có uống kha khá Whisky, nhưng đường Tràng Thi là đường 1 chiều. Giữa mùa đông mà trời mưa rào nặng hạt và thằng bé đạp xe sai đường lại phóng rất nhanh. Chỉ thoáng “sầm” 1 cái, chiếc Vespa LX 150 của tôi đâm trực diện vào thằng bé. Nó ngã ngửa và mép trái của nó ứa một dòng máu đỏ sẫm. Đường phố ít người tanh và tôi bế thằng bé chạy bộ vào phòng cấp cứu bệnh viện Việt Đức. Nó nằm thiêm thiếp và thầy thuốc bảo nặng đấy rồi làm thủ tục hành chính hỏi tôi. Nước mưa lạnh làm tôi tỉnh hẳn và tôi bảo nó là em trai. Lúc ngồi chờ tôi đã kịp lục cái cặp to đùng nhốn nháo sách vở của nó. Chắc nó đi chát muộn về. Nó mới học lớp sáu mà đã dám đi khuya khoắt thế này, chắc nhà nó cũng chẳng đàng hoàng gì. Còn tôi, sáu giờ chiều mai tôi đã phải bay đi Úc. Tôi đã cố gắng suốt một năm mới giành được cái học bổng thạc sĩ chuyên ngành truyền thông. Tôi là hiếm hoi của 1 xuất trong la liệt trăm rưởi ứng viên. Run run, tôi đọc tên và địa chỉ của nó từ cái thẻ học sinh nhầu nát nằm lỏng chỏng giữa mấy cái thẻ chơi game “Võ lâm truyền kỳ”. thầy thuốc trực nhàn nhạt nhìn tôi nói rằng tốt nhất là cho thằng em trai chụp cắt lớp. Ngoài trời mưa vẫn sầm sập và trong phòng la liệt những người rên rỉ bị tai nạn giao thông. Tôi nộp tiền trước, trong túi tôi có chừng chín triệu đồng bạc mặt. mai sau tôi đã đi thật xa và liên hoan tối nay tôi đã nhận được thật nhiều quà. Tôi lại gần thằng bé, bộ mặt lợt lạt làm tôi bị nhớ rất lâu. Thằng bé lim dim mắt lẩm nhẩm vô thức đọc đi đọc lại 1 số điện thoại cố định. Tôi rút mô bai bấm số. Phía đầu dây kia choe choé những tiếng văng tục cãi nhau. 1 giọng đàn bà khê nồng vừa gọi tên thằng bé vừa chửi bậy. Tôi thông báo thằng bé bị tai nạn đang nằm ở đây. Người đàn bà đó lặng đi rồi tru chéo òa khóc. người yêu tôi thường nói rằng tôi là người rất thông minh và tôi tỉnh táo cúp máy. Tôi mở ví lấy hết tiền, có gì như là cắn rứt rồi nhét vào túi áo trong thằng bé. Tôi liếc quanh, lén lút hấp tấp đi ra cửa. Chợt tôi thấy rõ nét một con mắt đùng đục mầu nước mưa, nhìn mãi theo. Nó cứ vơ vẩn đọng ở đâu đấy trong suốt cả hơn hai năm tôi học ở nước ngoài. Còn ngày nay, ánh đèn sàn diễn chói gắt và tôi nhiều năm kinh nghiệm nhìn thật thẳng vào ống kính máy quay. Người đàn ông sẽ đứng giữa ba người chỉ bởi đơn giản hai người còn lại là phụ nữ. Cô gái đứng sát tôi hai mươi hai tuổi, kế toán viên có thâm niên chưa đầy 1 năm thuộc ngành ngân hàng. Cô có cầm theo vài cuốn hồi ký của ông tổng giám đốc ngành cô đến tặng chương trình. Ông Tổng không xa xỉ chơi gái cũng ko ti tiện tham nhũng chỉ lành mạnh giản đơn ngồi viết tự truyện, vậy mà bị báo chí tơi bời càu nhàu rất nhiều. Cũng giống như những ông Tổng khác, dĩ nhiên ông phải lấy tiền cơ quan ra in sách. Trước đó vô tình tôi có đọc qua. Khác hẳn với tự truyện của các nữ nghệ sĩ, hồi ký của ông Tổng ko nói xấu bố mẹ không đá xoáy đồng nghiệp và cũng tuyệt không nhớ những người yêu cũ. Ông chỉ giảng giải tại sao mà từ 1 cậu nhóc chăn trâu bỗng thành ông Tổng. Ông kể thủa ấu thơ vất vả đi bắt đom đóm đêm đêm ngồi học. Đến hiện nay tuy đang ở vila và trong phòng làm công việc luôn sáng trưng các bóng ngắn bóng dài nhưng đôi lúc phải ký công văn tuyệt mật hoặc thăng hoa sáng tác, ông Tổng vẫn thích nhất là ngồi dưới ánh sáng của 1 ống bơ gỉ ở trong đựng đầy đom đóm. Theo sự sắp xếp của chương trình, khi tôi hỏi về sở thích riêng của cô kế toán thì cô sẽ trả lời là vô cùng ưa thích thể loại hồi ký vì nó trung thực ko dối trá bịa đặt. Tiếp đó, cô sẽ hát 1 bài ngành ca. Đại loại ca từ là lời của 1 cô thu ngân vừa đếm tiền vừa trữ tình tâm tư với một gã trai nào đó, rằng ngân hàng ko chỉ túi bụi con số không chỉ lanh canh đồng tiền mà ở sâu xa luôn nhưng nhức 1 nhẹ nhàng trái tim. Đứng phía bên kia của người đàn ông là một thiếu phụ cô giáo dậy văn cấp Hai đã có hôn nhân nhưng lại đang đơn thân. Nếu chỉ nhìn cách ăn mặc và cách bôi son phấn thì vài nguời nông nổi sẽ đoán chồng cô đã rất nô nức khi viết đơn ly dị. Nghề của thiếu phụ trùng với nghề của người tình tôi, mà sau khi phát sóng chương trình này chúng tôi vĩnh viễn chia tay nhau. Cũng như người thương tôi, thiếu phụ cô giáo thích làm thơ yêu sự cô đơn ghét điều dung tục và trân trọng tri thức nhân loại. Ở phần tự bạch, cô giáo sẽ ngâm một đoản thi nhang nhác giống của người thương tôi, nó có bơ vơ mùa thu có tình thương cay đắng và đặc biệt là phải có một người con gái vị tha cao thượng. Tôi đã nhiều lần thua khi tranh cãi về thi ca với nàng. “Anh chẳng hiểu gì cả, thơ là một khái niệm rất sâu”. Tôi để tay rất sâu vào trong người em. Chúng tôi đang ở trên sàn nhảy của một vũ trường lớn. Tôi thật sự say mê em bất cần sự chú ý của bên cạnh vì kha khá đám đông nhẵn cái bản mặt của tôi. Sau khi học ở Úc về, tôi là phát thanh viên của mục kinh tế thị trường nhưng rồi chị MC của chương trình này nhân lúc chồng đi xa bỗng đột ngột mang thai nên lãnh đạo tạm điều tôi sang để vá chỗ. Thật lẽ ra thì tôi phải làm ở chương trình dự báo khí hậu. Đạo diễn mới học ở Mỹ về đã nẩy ra một ý tưởng độc đáo. “Dự báo thời tiết” sẽ không khô khan theo kiểu một người cắm cúi ngồi đọc nữa mà sẽ là 1 loạt sáu đến bẩy nam thanh nữ tú lần lượt đi ra đi vào tùy theo tình hình khí tượng. thí dụ, nếu tương lai là 1 ngày nắng đẹp trời trong thì sẽ là cô á hậu người gốc Tuyên quang. Nếu là áp thấp nhiệt đới còn đang vòng vèo ngoài biển Đông thì sẽ là một nữ sinh mắt môi kì bí vừa đoạt giải người đẹp Trung học. Theo đạo diễn, mặt tôi có nét buồn rời rợi rất phù hợp ở những ngày ảm đạm mưa Thu dầm dề. Giống như nhiều đàn ông giỏi giang, tôi tự biết rằng muốn người khác thấy mình là sâu sắc thì không có cái gì bằng mặt mũi phải ngân nga thất tình liên miên buồn. Khi quay thử thì tôi bị loại, 1 nam ca sĩ chuyên hát nhạc sến đã được chọn. Anh này mặt còn uớt nhão hơn tôi và đã từng nhiều lần đi chụp PR cho hãng sản xuất máy hút ẩm. Hôm tôi học xong thạc sĩ quay về, trời Hà Nội cũng đang lê thê mưa phùn ẩm thấp. Tôi bí mật đi đến địa chỉ của thằng bé. Nó là 1 đoạn rìa ô đang từ làng lên phố rất đông những gia đình làm nghề cần lao chân tay. Bố của thằng bé là liệt sĩ, bà bán trà chén ở đầu phố khi tôi khôn khéo hỏi thì bảo, đấy là chị vợ nói thế chứ chẳng rõ thật không. nữ giới ko chồng mà có con thì xóm này đầy. Cái thằng cu ấy bị tai nạn người ta bỏ trốn bây giờ phải dùng xe lăn. Tôi hơn 1 lần ngồi ở hàng cà phê chênh chếch nhà thằng bé. Qua cửa sổ xộc xệch cánh gỗ tối sẫm, thằng bé mù mờ như đang chơi game. thỉnh thoảng nó ngước nhìn ra và tôi thảng thốt giật nảy mình thấy cái nhìn đó sũng 1 màu nước mưa. Tôi không khi nào trở lại đấy nữa. Tôi đang có đông đảo kế hoạch bận rộn dang dở và tôi đang yêu. Cô giáo dạy văn của tôi nói rằng yêu nhất ở tôi là sự giỏi giang đầy trong sáng trung thực. Tôi tinh khiết giỏi giang cao giọng.