cuộc sống đầy những màu sắc, do bạn cảm nhận như thế nào là thế đó. Có người từng nói với tôi: cuộc sống giống như một tấm gương, nếu bạn biết mỉm cười với nó nó cũng sẽ mỉm cười lại với bạn. Hãy tận hưởng cuộc đời một cách chân thành nhất khi còn trẻ Sư thầy còn trẻ lắm. Năm nay ông mới bước vào độ tuổi ba mươi nhăm của cuộc sống thường. Buổi sáng sớm của ngày đầu năm, ông tỉnh dậy trong tiếng hót của chim chóc và tiếng lá lách tách bừng xanh dưới những hạt sương li ti. không, đó chính là mưa phùn. chẳng phải sương. Mưa nhả xuống những hạt ấm hơn lạnh giá đêm trước. Ông ngồi thiền ngay bên cửa sổ. >> doc truyen tinh yeu Khi ấy 1 người đàn bà trẻ bước vào cửa chùa. Nàng bỏ chiếc mũ vào cái xách tay, nhìn sâu vào trong chùa. không hiểu sao lúc đó sư thầy lại quan tâm tới người đàn bà. Có thể ánh mắt nàng đang chứa chất nỗi niềm gì đó quá sức chịu đựng. Hoặc nàng chính là môn đệ kiếp trước của ông. >> truyện ngắn tình yêu Ông vẫn ngồi tĩnh lặng bên cửa sổ. Nhưng trong lòng ko còn yên tĩnh. 1 đệ tử đã bước vào chùa trong cái ngày đầu năm này với cõi lòng kỳ ẩn, khua cái ko khí thanh tịnh vào cơn lốc xoáy của cuộc sống bên ngoài. Nhưng cũng có thể là ông đã đi sau cõi nhìn của người đàn bà mà suy đoán vậy thôi. Và ông vẫn tiếp tục ngồi thiền. Nắng lên lóng lánh ánh vàng trên những cành hoa đại trước chùa, xuyên qua những hạt mưa như sương mù, xua đi cái lạnh giá của đêm giao mùa. >> truyen tinh cam hay Người phụ nữ thứ 1 - Chiều Tôi gọi điện cho chị Thủy nói rằng tôi rất muốn được sang chùa Bảo Châu. Nghe nói chùa Bảo Châu chỉ cách đền thờ Bà Tấm vài độ đường. không, chính ra là tôi muốn vào đền thờ Bà Tấm và bất kỳ nơi đâu có thờ Bà. Nhưng tôi không muốn nói với chị Thủy. Chị Thủy là đồ đệ của chùa Bảo Châu. Vài năm nay chị đi lại đến độ quen thân với sư thầy và các chú tiểu bên đó. Chị đã hứa sẽ đưa tôi sang. Nhưng chẳng hề chị hứa là sẽ đưa sang vào cái ngày mùng năm tết ta này. Tôi bảo chị ở nhà làm gì, đưa em sang đó đi. Chị nể, hẹn 1 tiếng nữa sẽ gọi lại, để xem có liên lạc được với anh Khang ko. Hóa ra chị đi đâu là phải có cái người tên Khang đó đưa đi. Tôi cũng tò mò muốn biết anh Khang của chị Thủy. Tôi chưa quen chị, đã biết câu chuyện tình của hai người ấy. Cả giới văn nghệ sĩ kháo nhau đã lâu về tình thương kỳ lạ của 1 người phụ nữ nổi tiếng xinh đẹp và có tài (nhưng gia đình ko nguyên vẹn nổi) với 1 người trai trẻ thua chị đến gần hai mươi tuổi. Họ yêu nhau công khai khiến thiên hạ cảm động. Nghe nói anh Khang mê say chị như ham mê 1 thần tượng. Tôi mới gặp và quen chị, nhưng cứ như đã quen từ lâu, có lẽ vì câu chuyện tình của chị đã đặt bước chân vào cõi lòng tôi trước. Chị Thủy gọi điện bảo sang bên nhà chị rồi đi luôn. Tôi tới nhà chị đã thấy xe của anh Khang để bên đường. Chị Thủy quấn liền 1 lúc ba cái khăn, cái quấn cổ, cái trùm chỏm đầu, cái bịt quanh mặt và mũi, y như một bà già; mặc cái áo bông chần chẳng hề hàng lụa óng ả mà là thứ vải thô trần kiểu cho bà già, leo lên xe anh Khang ngồi rồi bám hai tay vào hông anh Khang hệt như bà mẹ già ngồi sau đứa con trai ngoan. Tôi ga xe lên tốc độ bốn mươi cây số 1 giờ chạy trong đô thị để đuổi kịp theo cái xe của anh Khang cứ vọt lên như con châu chấu. Đường phố của ngày mùng năm vẫn còn chan chứa ko khí tết. Mưa phùn lây phây đủ làm ấm đa số lộc xuân. Mọi người rủ nhau đi chơi tết đã khởi đầu đổ ra đông gần bằng những chiều đi làm về vào giờ cao điểm. Đi ngoằn ngoèo rồi chúng tôi cũng ra đến bến sông Hồng. Mưa phùn làm con đường xuống bến trơn tru. Anh Khang dựng xe, dắt hộ tôi chiếc xe máy lên phà rồi dắt xe anh. Chị Thủy mở ví lấy tiền đưa cho nhà phà. Cái lạnh từ mặt sông bốc lên. Phà bắt đầu tiến từ từ ra dòng. Hai bên bờ, ngô đang lên xanh. Những cánh lá vẫy vu vơ theo gió. Tôi nhìn dòng sông và những nếp nhà ẩn hiện bên kia bờ. Bên ấy là những làng những xóm. Bên ấy ko sống như bên phố, mặc dù gần phố. Với những quan niệm còn khắc nghiệt hơn cả những vùng nông thôn heo hút. Người đàn ông gắn bó với tôi tạo ra và lớn lên ở một trong những cái xóm ven lưu vực sông Hồng ấy. Tôi đã đứng trên nóc nhà anh nhìn ra xa phía dòng sông Hồng lặng lẽ chảy. Tôi đã ăn những bữa cơm gia đình êm ấm. Nhưng tôi vẫn chỉ là 1 người ngoài trong ngôi nhà của chồng mình. Tôi muốn riêng lẻ khấn Bà Tấm ở hầu hết những nơi mà Bà đã từng đi qua. Tôi nhìn trân những nếp nhà. Rồi nhìn trân cánh tay chị Thủy đang víu vào anh Khang với đa số niềm đam mê và tin cậy. Tôi nhìn cái mặt lép của anh Khang, suýt nữa bật cười vì cái vẻ làm ra trang trọng, cái vẻ bổn phận của gã trai trước người phụ nữ anh trót mắc míu. Tôi đang đứng cạnh bộ mặt của hạnh phúc (hoặc giả làm hạnh phúc). khuôn mặt được đắp bằng tượng của hai cái mặt kề sát nhau. Mưa lây phây khiến thứ giả làm hạnh phúc tỏa trên khuôn mặt họ có đôi phần u ám. Nó làm tôi đỡ chống chếnh nhưng cũng làm tôi buồn xo. Gió thổi bay bay mái tóc tôi, thổi khô những giọt mưa giăng trên tóc. Trên cái phà ngang đang chất đầy những chiếc xe đạp thồ rỗng không dính đầy lá rau. Những bà những chị đi buôn rau lên phố sáng sớm, hiện tại về với túi tiền căng phồng sau vạt áo. Họ lấm từ đầu đến chân. Mắt nhem nhẻm đảo như rang lạc ngắm đám ba người chúng tôi như ba chiếc đũa cọc cạch đang ngây người nhìn sương mù giăng trên mặt sông chiều, nhìn cây xanh bên bờ, nhìn đầu mẩu thuốc lá của tay thu tiền phà ném xuống nước cứ lấp lửng đỏ trên cái đám ni lông rác đang trôi dần theo dòng nước. Cái phà lạch phạch 1 hồi rồi rẽ ngang dòng nước chuẩn bị cập bến. Phía bên này chẳng phải là đất Hà thành nữa. Chị Thủy ríu ran chỉ: - Nhà của Các bạn bên kia. Lát nữa mình ghé đó 1 lúc rồi đến chùa. Sư thầy - Ngày trước tiên Tuy tôi ngồi thiền, nhưng tôi vẫn thấy cô ấy đi sâu vào trong chùa. khuân mặt lạnh ngắt của cô làm tôi ko còn cảm xúc thanh tịnh vào ngày đầu sớm. Giống như mặt hồ êm ả bỗng đâu rơi xuống một cánh hoa. Bên trong gian bếp chính, mấy chú tiểu đang gọt khoai môn và chế biến món canh đậu phụ cho ngày tết. Tôi nhớ đến mẫu thân của tôi. giờ này, bà chắc đang vần nồi cơm cho Anh chị em. Khói bếp cay nồng và ấm áp. Bà đang tưởng tượng tôi. Còn tôi cố gắng xua đi nỗi nhớ mẫu thân đang len lách âm ỉ trong lòng vào thời khắc kỳ lạ này. Nhiều phật tử bảo chúng tôi có lẽ là con của Phật nên ko có giới tính. Chỉ có mẫu thân của tôi biết rõ bà đã sinh ra một cậu con trai tuấn tú khôi ngô, và đáng ra bà đã có thể cưới 1 cô con dâu về cho con trai bà. đáng ra vào thời khắc này, ở trong ngôi nhà đơn sơ đang có tiếng trẻ mỏ nô đùa. Tôi nói chữ đúng ra ấy là theo cách luận âm của người thường. Tôi có lần nói với mẫu thân, xin mẫu thân hãy lấy làm vui vì con có số đông trẻ thơ nô giỡn quanh sân chùa. Con có cuộc sống thanh tịnh và làm được nhiều điều cho sự thanh tịnh của chúng sinh. Con chỉ là một môn đệ của Phật. Con quỳ nơi cửa Phật, chấp pháp và tâm sự cùng con người. Mẫu thân cười rất tươi trấn an phút mềm yếu chốn thế gian nơi tôi. Tôi tụng kinh bài kinh đã nằm lòng từ thuở ấu thơ: "Nam mô Phật! Nam mô Pháp! Nam mô Tăng! Nam mô Đại từ Đại bi Cứu khổ Cứu nạn...". Người nữ giới thứ hai - Trưa Tôi vào chùa Bảo Châu riêng lẻ, trốn Khang. Đây là lần thứ bao nhiêu rồi tôi đến ngôi chùa này. Tôi biết cách đi xe máy vào tận sân trong cửa chùa. Biết cách chào các chú tiểu. Tôi không định đến xin đàm đạo với sư thầy. Lần này sang chùa là tôi muốn khấn bà Vương phi Ỷ Lan. Họ bảo nơi này chính là nơi bà đến cầu tự để rồi tạo ra vua nối nghiệp. Tôi khấn bà: "Con xin bà chỉ đường mách lối cho con biết cách thứ tha cho người. Con xin bà cho con một đứa con trai để giữ chân anh ấy. Con đã hơn năm mươi tuổi, đã có con gái lấy chồng, con trai lấy vợ. Nhưng con không muốn mất anh ấy. Nếu không sinh con được cho anh ấy thì anh ấy sẽ có cớ mà bỏ con. Con xin bà có linh có thiêng...". Tôi khấn xong thì ngồi một góc nhìn hương đỏ. Hôm đó từ Trà Vinh, tôi gọi điện về nhờ Tâm cái việc đáng ra không nên nhờ. Tôi mới quen cô gái này. Chuyện tình của Tâm có cái gì đó hơi giống chuyện của tôi. thật ra là giống ở vẻ hình thức. nghĩa là Tâm cũng làm vợ một anh chàng kém mình hàng chục tuổi. Có thể vì vậy mà cô lưu ý đến chuyện của tôi. Và vào 1 ngày, chúng tôi quen nhau. Tôi đang phải đi quay một bộ phim tư liệu về vùng dân tộc Khơmer ở Trà Vinh, kịp cho phát sóng ở kênh truyền hình trung ương vào cuối tháng. Tôi khá bận. Công việc ở Đài truyền hình cuốn tôi vào guồng xoay của nó.