có lẽ hầu hết đã vỡ vụn, không còn là nguyên vẹn nữa. giờ đây là chỉ những kí ức về 1 việc đã vỡ nát, đau khổ mà day dứt >> truyen cam dong Truyện đã cách đây hơn hai mươi năm. Trong 1 buổi chiều trời khởi đầu se lạnh, từ cơ quan Mơ ấp ủ về chiếc vỏ chăn tiết kiệm. Nét mặt cô vừa sượng sùng vừa hân hoan, giơ trước mặt chồng. >> nhung truyen ngan hay - Em vừa mua được cái nàỵ Cũng phải bình nghị mãi, nhà mình "hoàn cảnh" nhất mới được ưu tiên. Biền đỡ cái vỏ chăn vội vàng giơ lên xem. Đây là cái vỏ chăn hai lớp, can từ hàng trăm những mảnh vải vụn, màu xanh công nhân. Những mảnh vụn từ xí nghiệp may nào đó, rồi một lớp người nào đó chắp vá thành chăn. Biền mừng và thốt lên: >> doc truyen hay nhat - Thế nhà ta "hoàn cảnh" gì mà được ưu tiên? Nét mặt Mơ chợt xịu xuống, dằn dỗi: - Anh còn ko biết cảnh ngộ gì à? Biền sực tỉnh liếc nhìn vợ: Ôi... Mơ đã sắp tới ngàỵ - Anh sorry em. hoàn cảnh công tác của anh. Cái nghề phóng viên quèn trong chiến tranh này, suốt năm, suốt tháng lang thang, hết Quảng Bình, Vĩnh Linh, lại Hàm Rồng, Long Đại, ở nhà em tự lo như vậy, thật cảm ơn. Nhưng còn nét mặt ỉu xìu trầm lắng của Mơ, không chỉ hàm chứa giận chồng về mặt vô tâm, nó còn khắc sâu nhiều điều khác nữạ Trong đó có một điều, từ khi vợ chồng cưới nhau, cho tới nay đã hai năm, việc sắm sửa thứ nhất cho cái tổ ấm sáu mét vuông này chính là cái vỏ chăn tiết kiệm. Nó cũng trị giá bằng 1 phần tư số lương tháng của vợ anh. Biền động viên vợ: - Thôi, đừng buồn nữa em. Có cái vỏ chăn này chúng ta cũng đỡ lo 1 phần. Bốn tháng đi phục vụ chiến dịch Quảng Trị, khi quay về thì Mơ đã sinh cái Lợi được hai tháng. Lúc ấy trời vẫn còn lạnh. Biền ôm ấp chiếc vỏ chăn ra bàn làm công việc của cơ quan căng màn ngủ. Anh thầm nghĩ: nếu ko có cái vỏ chăn này không biết tối nay anh sẽ chui vào đâụ Chẳng biết cái vỏ chăn có bao nhiêu mụn vải, mụn lớn nhất bằng bao diêm, nhỏ nhất bằng lá lúạ Có lúc lẩn mẩn Biền đã đem ra đếm thử, nhưng xộn xạo lung tung, nó chẳng ra hàng lối gì. Nó chỉ là cái vỏ chăn, nhưng nhờ những mép vụn còn ùn lại phía trong tạo thành 1 lớp mền dày, giữ hơi ấm tuyệt vờị Nó nặng tới bốn cân. Nó chẳng mong manh như vỏ chăn "con công" của các cô gáị không đếm được phân minh từng mảnh vụn, Biền lại nghĩ tới người nào đó, chẳng biết ở tình cảnh nào đã kỳ công khâu thành? Có phải là một cô gái đang "phục hồi nhân phẩm", hay 1 bà già ko có công ăn việc làm. người ấy chắc phải có tính kiên trì lắm. Khéo tay và sắt se lắm mới làm nổị Đây là 1 công trình cần lao. Công trình mỹ thuật, chứ ko còn ở phạm trù "tiết kiệm" nữạ Sống trên mặt bàn làm công việc của cơ quan và cái buồng xép sáu mét vuông, chồng vợ con cái Biền cũng trụ được tới chín năm. Vì cơ quan xa, sáng ra Mơ phải đi rất sớm. Còn Biền trở dậy ấp ôm toàn bộ chăn màn về buồng vợ. Nhưng rồi anh phát hiện ra ngay ở những kẽ tủ, kẽ bàn làm việc có thể nhét chăn màn vào đấy và khẽ nói với bà phục vụ cho anh để nhờ. Rồi anh tình nguyện riêng buồng này anh sẽ chịu nghĩa vụ làm vệ sinh. Khi anh em trong phòng đến làm công việc, thì Biền đã chững chạc ngồi tại bàn mình. Anh em khen: "Ông Biền lúc nào cũng là người giờ giấc nghiêm chỉnh nhất!". Biền chua chát: "Tôi nhập được cách sống của loài chuột, loài gián đấy, ông ạ". Thế rồi năm thứ mười vợ chồng Biền dùng cái vỏ chăn tiết kiệm, anh được cơ quan cung cấp cho căn hộ mười tám mét vuông trên tầng năm - một căn nhà tập thể lớn, cạnh cái hồ nước mới đào của thành phố. Về nhà mới, hai năm đầu chưa có điện nước. Vợ đi làm xa, ngày nào Biền cũng phải đem quần áo của Các bạn xuống hồ giặt giũ, và gánh bảy gánh nước lên tầng đổ vào thùng phuy cho vợ con sử dụng. Sống như thế nhưng đời đâu hết hoạn nạn. Mơ lâm bệnh tim. Ba năm trời anh đèo vợ đi hết bệnh viện Tây y lại sang Đông ỵ Rồi Mơ qua đờị mai táng vợ xong anh không dám hủy bỏ thứ gì chồng vợ đã dùng. Kể cả những bộ áo quần tàu tàu của Mơ, anh đều giặt kỹ lưỡng rồi gấp cất đị Anh muốn giữ hơi hướng của Mơ mãi mãị Cũng có thể những thứ ấy sau này cái Lợi sẽ phải sử dụng. Nếu ko thì cho người nhà của anh, của Mơ còn vô vàn thiếu thốn. Cha con sống quá khổ đau thiếu thốn như vậy, Biền không khi nào nghĩ mình sẽ cất bước bước nữạ Anh chỉ nghĩ chăm lo học hành cho con gáị Mười bảy năm Biền sử dụng cái vỏ chăn tiết kiệm cũng là cái Lợi vừa 17 tuổi, cái Lợi vừa học chữ lại vừa học máy khâu, đi khâu thuệ một hôm nó ấp ôm về cái vỏ chăn hoa vải Nam Định. Mặt cái Lợi tươi hơn hớn, chứ ko ỉu xìu như mặt mẹ nó ngày xưa ôm ấp cái chăn tiết kiệm về. Nó đưa cho Biền: - Thôi, hôm nay thì bố phải vứt cái vỏ chăn đi, con biếu bố cái nàỵ Nó sầm sập ấp ôm vỏ chăn tiết kiệm lao xuống cầu thang. Biền ngồi lặng đi, chẳng ra đồng ý cũng chẳng phản đốị Khi cái Lợi qua khỏi nhà, Biền quay ra ban công nhìn xuống bãi rác ở ven hồ. Nơi đó có hai ba người đang bới rác bằng cái cời sắt. Khi thấy cái Lợi ấp ôm rác ra họ đều ngừng tay, ngóng trông. Đứng trên nhà Biền cũng thấy hồi hộp. Khi cái Lợi vứt cái vỏ chăn xuống bãi rác, mọi người xúm lại lấy cời bới tung tung rạ Biền nghĩ như thế nào cũng có người nhặt. Dầu sao thì vẫn còn dùng được. Nếu không đem bán cho hàng giẻ rách cũng có giá. Nhưng lạ chưa, họ lại lấy cời cời lại lẫn với rác bẩn. Họ chỉ nhặt giấy vụn, ni-lông và những mảnh nhôm. Biền thấy ruột quặn đaụ Khi cái Lợi quay lên, Biền khẽ nói với con: - Con ạ, con vứt đi bố thấy băn khoăn lắm. Vì dầu sao nó vẫn còn sử dụng được. Hai nữa nó đã đi gần suốt cuộc đời của ba mẹ. Khi con mới là hòn máu trong lòng mẹ con. - Thì sử dụng mãi rồi bố cũng phải "hóa kiếp" cho nó chứ? - không, mà lại bố còn một băn khoăn lớn nữa, bố chưa được gặp cái người khâu ra nó. - Ôi dà, bố hay cả nghĩ. Coi chừng, bố lẩn thẩn rồi đấỵ Cái người khâu ra nó chắc cũng đã được hóa kiếp rồị - ko, con phải xuống mang về cho bố. Nếu không bố sẽ không chịu nổị - Thế bố định giữ tới bao giờ? - Bao giờ bố xuống lỗ thì con chôn theo cho bố. Về dưới ấy ba mẹ sẽ lại đắp chung. Cái Lợi chạy xuống ấp ủ vỏ chăn về, nó giao hẹn với Biền: - Đem về thì đem nhưng bố ko được đắp nữạ Nhà mình trống vắng chẳng có buồng, chẳng có ri đô. Bố đắp, khách khứa đến chơi, người ta cười con. Vụ rét tiếp theo Biền đem trải lên chiếu nằm. Cái Lợi sắm thêm cho bố cái ga bằng vải hoa, mầu hoa cà phủ lên vỏ chăn cho khuất. Nó ý tứ vì biết bố rất yêu mẹ nó. Bố dùng mầu hoa cà mới hợp. Con gái Biền học giỏị Tốt nghiệp đại học nó được phân công đi phụ giảng ở trường Đại học sư phạm haị Cách chỗ ở hơn ba mươi cây số. Thế là niêu cơm của hai bố con Biền phải chia đôị Lúc này Biền đã ở tuổi năm mươi, sức khỏe thuộc loại B. Mỗi lần về thăm bố, cái Lợi tỏ ra sốt ruột: - Thế bố vẫn chịu sống thế này thôi à bố? - Thế con bảo bố sống thế nàỏ - Chắc phải hóa kiếp cái vỏ chăn kia đi thì rồi bố... Nói thế, nhưng không bao giờ cái Lợi dám "xúc phạm" tới cái vỏ chăn tiết kiệm. Biền nói với con: - Thôi thì con cố ở trên ấy vài năm, rồi dần dần xin chuyển về gần bố. Mà có yêu thằng nào cũng phải yêu cái thằng nó có hộ khẩu ở nội thành. Rồi đưa nhau về đây mà ở.