Trinh nữ làng hoa

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi hoca.2009, 8/3/16.

  1. hoca.2009

    hoca.2009 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    7/1/16
    Bài viết:
    147
    Đã được thích:
    47
    Điểm thành tích:
    28
    Giới tính:
    Nữ
    Ngày tôi năm tuổi, nàng xuất hiện. Khi đó, trái đất ngoài tôi ra chỉ có hai người phụ nữ. Mẹ chăm nuôi tôi còn nàng là bông súng trắng độc diễn trên chiếc ao ký ức tuổi thơ tôi. Trinh mảnh dẻ và có một làn da trắng như ngà. Mẹ thường chép miệng: Con Trinh trông yểu mệnh lắm !
    Bạn có thể đọc thêm: doc truyen tinh yeu
    Tôi chẳng lưu ý đến những điều mẹ nói. Niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi khi đó là mỗi sáng tinh sương được thấy nàng từ vườn nhài đi lên trao cho mẹ những bông hoa nhỏ xíu, trắng như tuyết. Cả người nàng toát ra làn hương thanh thoát và tươi mát của thời điểm rạng đông. Dù đang còn ở trên giường hay đang ngầy ngà với mẹ, tôi cũng giành phần chạy ra đón gói hoa từ tay nàng. một bàn tay tí xíu với những ngón tay mảnh mai như cánh hoa ngọc lan. Mẹ rón tay nhúp mấy bông nhài từ gói lá bưởi thả vào bát đậu hũ của tôi. Tôi đam mê tào phở từ khi có Trinh. Từ đó cho tới khi trở thành một gã đàn ông râu ria thường xuyên ko cạo, tôi vẫn chỉ ham mê màu trắng. Tôi ngất ngây khi được nàng bế và thơm vào má. Nếu để ý, hẳn nàng đã thấy trái tim bé nhỏ của tôi đang đập loạn xạ. Có đêm tôi mơ thấy Trinh đang hái nhài. Nhưng thay vì hoa nhài là cả một vườn sao. Mỗi khi nàng giơ tay hái, bông sao đó lại bay vụt đi. Rồi tôi thấy Trinh gánh sao đi. đôi khi từ trong hai chiếc sọt xinh xinh lại vương ra 1 bông sao. Cứ thế vài bông sao óng ánh ánh bạc rơi thưa thớt trên nền gạch đỏ đường làng theo lối nàng đi. Năm Trinh mười lăm tuổi, 1 hôm, ko nhịn được, tôi đành thổ lộ với mẹ và chị Na: Sau này con sẽ cưới chị Trinh. Cả hai người cười ngất. Mẹ nói: Vậy con sẽ phải gọi ông Thược Dược (bố Trinh tên là Dược, ông nội tên Thược, nhưng cả làng cứ gọi vậy thành quen) là bố vợ đấy, con có chịu nhận không !

    Đó là điều tôi ít ngờ tới nhất. Mẹ Trinh ốm chết từ khi nàng còn thơ dại. Ông Thược một nách nuôi sáu đứa con. Có một dạo ông cũng tấp tểnh nhờ mối lái, toan kén người về đỡ đần, nuôi con. Nhưng cứ nghe đến sáu chiếc tàu há mồm thì bà nào cũng lắc đầu lè lưỡi. Chẳng có ai chịu nâng khăn sửa túi - chiếc túi thường xuyên mắc bệnh viêm của ông. Thế là ông Dược tập tễnh bồ bịch. Nhưng chẳng có người nữ giới nào chịu cặp lâu lâu với người đàn ông bần tiện, kiết xác ấy cả. Làng này ai cũng chê bai ông. Có một dạo đi đâu cũng thấy mấy người ghé vào tai nhau xì xầm chuyện ông Dược xông vào buồng tắm của con dâu. Dạo đó nhà tắm của số đông mọi nhà trong làng đều làm ở ngoài trời bằng cây que che tạm. Họa hoằn lắm mới có mái che. Buổi tối hôm đó, như thường lệ, con trai ông đi xòe nan quạt. Con dâu ông đang tắm gội dưới trăng. Bỗng roẹt một cái, chiếc cửa nhà tắm làm bằng nan tre tung ra và ông Dược xuất hiện. Như một cơn lốc, bố chồng đè nghiến nàng dâu xuống và cái gì phải đến đã đến. Đứa cháu gái thứ hai y hệt ông nội. Chẳng cả nể gì gã chồng đạp xích lô suốt ngày tổ tôm tổ cá, đứa con dâu nói huỵch toẹt rằng đó là con ông Dược, ông phải có nghĩa vụ. Ông Dược cào chỗ này, cấu chỗ kia được vài trăm, ấn vào mồm đứa con dâu mất nết, thế là nó im.

    Cơn sốt đất ngầm ngầm từ vài năm trước bỗng dưng bùng phát mạnh. Cả làng hoa rùng rùng nở mày nở mặt. Nhiều gia đình bán một phần đất rồi làm nhà cho con ra ở riêng. Vườn nhài nhà Trinh nhanh chóng bị chia năm xẻ bảy rồi cũng nhanh chóng biến thành những lô nhà bê tông có tường bao cắm dây thép gai. Chỉ còn lại con mương thoát nước kề bên, mà hai bờ lở loét của nó được hàng mẫu đơn trắng chở che, là thoát nạn hóa kiếp vì nhà nước chưa có tiền cống hóa. Nhà cũ bán đi. Là con út chưa lập gia đình, Trinh chuyển xuống ở với người cha già trong ngôi nhà tí xíu cuối vườn nhài xưa, y như hồi bố ông ta đã từng sống trước cải cách vậy. Mẹ bảo:

    - Ngẫm lại cũng thấy lạ, chưa hết cuộc đời đã thấy cảnh xưa lặp lại.

    ° ° °


    Tôi cũng khởi đầu cao vống lên - theo lối nói của mẹ - nhưng chẳng có da thịt gì vì phở ko ăn lại chỉ ăn đậu hũ. 1 thứ tàu hũ thiếu hương nhài.

    Bẵng đi một thời gian không thấy nàng đâu. Mẹ nói nàng đi học nghề trên phố. đôi khi nàng lên nhà thăm mẹ, nhưng ít khi tôi gặp vì phải đi học. Lâu quá không thấy mặt Trinh, tôi xuống nhà ông Dược vờ vĩnh hỏi này hỏi nọ, nhưng nàng ko có nhà. "Nó còn phải đi làm ăn chứ lêu lổng thì lấy gì đút vào mồm".

    1 hôm tôi đang ngắm nàng qua gương thì bỗng thấy dưới cần cổ xinh xắn, từ làn da mỏng mảnh đó 1 màu hồng dâng lên từ từ, từ từ trào lên cằm, lan lên thái dương và cả khuân mặt chuyển thành hồng. Cũng qua gương, tôi nhìn thấy bóng một gã tuổi teen lướt xe máy đi tới. Trinh đã nhìn thấy chàng ta và đó chính là nguyên do khiến nàng đỏ mặt. Trái tim tôi thắt lại vì phát hiện này. Tôi mới có mười tuổi.

    Mùa đông đầy ẩn họa đã đến. cửa hàng của Trinh đông khách hơn. Lũ đàn ông bu đến nhiều. Vất vả hơn nhưng Trinh tươi tắn lạ lùng. ánh mắt nâu của nàng như có lửa. Hàng mi dài phát triển thành sống động và linh hoạt. Mái tóc màu hạt dẻ ngang lưng mượt mà như nhung, êm ái như lụa. Tiếng cười của nàng như những giọt pha lê. Sáng sáng nàng mua những bông hoa loa kèn miệng còn ngậm sương cắm vào chiếc bình bằng men Bát Tràng rồi ngồi trước gương vừa chải tóc vừa đợi khách. Chẳng mấy chốc đã thấy mấy anh chàng xuất hiện. Rồi Trinh gãi đầu cho họ, mơn man tóc họ bằng những ngón tay lụa là. Gần hết mùa đông thấy Trinh bắt nhân tình với 1 tay làm nghề khoan phá bê tông kiêm xe ôm ấp. Gã nợ đìa vì hay bài bạc. Gia đình đông anh em chen chúc trong căn hộ hai bốn mét vuông. Mẹ nói Trinh nghèo lại thất học, chẳng có điều kiện mở rộng giao tiếp, như ngọc trung ẩn thạch, là viên ngọc nhưng ở trong hòn đá nằm dưới giếng thì làm gì có điều kiện mà kén chọn. Từ đó, đôi khi Trinh nghỉ làm sớm và đi bát phố. Trinh thích ngồi sau xe của gã vì gã có vô lăng lụa. Cả hai đều có điểm chung là thích tham dự vào các cuộc đua xe, nơi mà cái duy nhất có thể đem ra thi thố đó là lòng kiêu dũng, chứ ko phải lý lịch, căn nguyên, bằng cấp hay địa vị xã hội. Trinh nói rất thích cảm xúc ngồi xe máy mà như được bay lên, được thấy thiên hạ dạt sang lề đường. tội nghiệp nàng! Trinh chẳng mấy khi có điều kiện đi đây đi đó vì hằng ngày phải rạp lưng gãi đầu cho khách. một bữa Trinh sang nhà chơi, tôi bộc phát :

    - Chị đừng làm nghề gội đầu nữa.

    Trinh bảo :

    - ko làm nghề này thì biết làm gì mà sống. Cún học cho giỏi đi, bao giờ lớn kiếm tiền nuôi chị nhé.

    Rồi cái ngày tang tóc ập đến. Hôm đó mới chợt tối, Trinh nghỉ làm sớm hơn thường lệ. Cương - gã khoan phá bê tông - đến đón Trinh đi. Vừa tới dốc làng, gã lùi số xe rồi vọt lên đường đê, vượt chiếc xe tải cùng chiều đang ở khúc cua, suýt chui tất vào gầm xe, nhưng tay lái lụa may mắn thoát chết. Trinh ngồi sau người lạng đi, đầu va nhẹ vào thành ô tô, người không phải hấn gì nhưng khi Cương dừng lại thì Trinh chỉ nói được 1 câu: “Em mệt lắm...”, rồi gục xuống mãi mãi.
    Bạn có thể xem thêm nhiều: truyen tinh cam hay
    Nàng lặng thầm ra đi với rất ít người đưa tiễn. Cương chẳng có mặt trong đám vì có nhẽ gã còn chưa hoàn hồn. Cũng chẳng ai buộc tội gã phải chịu bổn phận trong cái chết của Trinh: đơn giản đó là một tai nạn giao thông, có thế thôi. Vì bận đi học từ sớm, tôi được tin Trinh mất vào tối hôm sau, khi mọi người đã đưa Trinh về nơi an nghỉ rốt cuộc. mới đầu, tôi chạy ngay ra tiệm gội đầu. Chỉ có hơn một ngày mà đa số đã đổi khác. Chẳng còn một tí dấu tích gì chứng tỏ Trinh đã từng ở đây. một cô gái khác đang ngồi đó tỉa tót móng tay. Tủ đồ đã quay hướng khác. Chỉ còn chiếc gương cũ bình thản phản chiếu bất kỳ hình ảnh nào đập vào nó. chẳng thể tin được. Tôi đi vô định trên đường làng. Rồi trên bờ mương um tùm những cây mẫu đơn, tôi thấy Trinh. Trong bộ đồ trắng toát, Trinh dịu dàng nói:

    - Cún, em đừng buồn. Chị sẽ không khi nào xa em, trừ phi em muốn như vậy.

    Tôi ấp ủ lấy Trinh, thấy nàng thật nhẹ nhàng, dịu dàng như một làn hương.

    Mẹ vừa nằm xuống, chị bán quách một sào vườn được tiền tỉ gửi ngân hàng. Chị thét vào mặt tôi: Tao sẽ cắt tiền duyên cho mày! Cho mày biết như thế nào là lễ độ, thằng dở hơi đi tôn thờ cái hồn ma! Chị đưa tôi lúc xuống biển nhặt cá, khi về quê cuốc đất làm vườn, lúc lên núi đuổi dê. Tôi làm lụng mệt quá tối tối lăn ra ngủ ngay, có hôm quên cả rửa chân. Chị Na ướm hỏi một tá cô. Các cô đều lắc, còn tôi chê tất. Nhưng rồi vận may cũng đến. Hoặc giả mẹ, hay anh Cả xui khiến giúp tôi. một lần tôi đi chăn dê gặp mưa, trú chân cùng 1 cô thôn nữ. Em gợi chuyện, tôi giải đáp nhát gừng. Em thích đàn dê nên đôi khi đem cỏ mật đến cho chúng. Tôi thấy em trắng lôm lốp, giống 1 con dê cõn trong đàn. ko biết chị Na dỗ thế nào, em đồng ý lấy tôi. Đêm tân hôn, em kéo tay tôi đặt vào bộ ngực căng tròn của mình.

    - Mình tên gì? - Tôi hỏi.

    - Em là Linh - Vợ tôi bảo. Nàng trườn lên người tôi.

    Tôi nhổm lên:

    - Là Linh hay là Trinh ?

    Tay nàng chạm vào khe đùi tôi:

    - Em là Linh... là... Linh... là Linh... là Linh... anh... anh Quất ơi...

    Tôi bỗng thấy một cái gì như vỡ ra, òa ra. hình như có một luồng sáng nào đó xé toang màn ảm đạm bấy lâu nay che phủ trí não tôi. dường như 1 cơn lũ quét ở thế thượng phong ko gì cưỡng nổi, cuốn trôi sạch mọi ẩn ức. Sau ít phút thiếp đi, tôi choàng dậy và nhận thấy cả hai đang lõa thể. Sợ nàng lạnh, tôi kéo chăn cho nàng. Tay tôi chạm vào một bờ cong vồng lên tròn trịa. Đắp chăn xong, tôi lại thèm xoa lên bờ cong đó. Thậm chí đến sáng hôm sau, khi nàng đi chợ, nhớ quá, tôi giơ bàn tay huơ huơ, xoa đi xoa lại, xoa mãi, một bờ cong nghĩ đến...

    Còn nhiều: truyện ngắn tình yêu
     

Chia sẻ trang này