Cuộc sống này vốn được tạo hóa ban cho đầy màu sắc đẹp và hấp dẫn. nhưng sở hữu một số người vô tình rơi vào hố đen hoặc tự dẫn thân vào hố đen của nó. có những người vô tình rơi vào tuy nhiên lại thầm trách và thở than mà ko sắm phương pháp giao chính mình ra khỏi vũng lầy để rồi chết chìm trong những đố kị và vô vọng. các thứ với sức mạnh cực kỳ bí hiểm. Xem truyện ngắn cảm động về tình yêu Nhớ lại, anh và em quen nhau thực lòng cờ. Quen nhau trên học đường, cùng chung 1 ước mơ trên cùng 1 chuyến đò. những ngày mới gặp em anh đã thấy em là 1 người đặc thù rồi, nổi trội hơn đám bạn đi học cùng. Em cao, tóc dài đen mượt, mỗi khi em cười lại để lộ ra dòng răng khểnh duyên dáng. với lẽ chính vì nụ cười đó đã cướp mất trái tim anh tới tận giờ phút này. 28-8 anh vẫn nhớ như in ngày mình quen nhau. Mới đâu còn trêu trọc nhau, tưởng như anh mang em chỉ mãi là bạn. tuy nhiên rồi chắc cũng do duyên số anh với em đã với những thời kì kỉ niệm mua hiểu nhau thật khó quên. Ngày đấy điều kiện gì được như hiện tại. Anh có em chỉ được gặp nhau một tuần 2 lần mỗi lần 2 tiếng vào trang bị 2 thứ 4 hàng tuần bởi vì thời gian ở lớp học thêm chỉ sở hữu vậy, nhà anh và em lại xa nhau, anh đi xe đạp đến cũng mất hơn tiếng Cảm giác như những năm tháng ấy anh sống như chỉ với em vậy. Ngày nào anh cũng ấp ủ điện thoại nhắn tin tâm tình mang em, cũng may là em cũng đáp trả tình cảm ấy 1 cách nhẹ nhõm nên cũng đủ làm trái tim anh với thêm sức mạnh. Ngày đó anh tự tin lắm, đi đâu cũng hãnh diện kiêu hãnh vì có em. tới lớp thì anh như người mất hồn, tâm hồn suốt ngày treo ngược cành cây. Ở trọng tâm, anh có em chỉ học chung môn Sử phải anh luôn nỗ lực đi gần như và tuồng như là lên tới trước em đứng từ cửa lớp nhìn xuống cầu thang đợi em lên. Trong giờ học thì anh luôn luôn ngồi sau em mặc dầu em sở hữu ngồi đi đâu nữa, a vẫn ở phía sau có hôm nghịch tóc có hôm viết thư! đề cập cũng dại , đi học sở hữu em mà anh chưa bao giờ dám lên ngồi cạnh em . Rồi loại gì đến rồi cũng đến , anh cũng rủ em đi ăn đươc , nhắc đi ăn thì hơi to tác , ngày đó học trò cũng chỉ mời nhau cốc trà chanh dòng bánh mì cái xúc xích thôi . nhưng em cười anh cũng biết là em ưng ý rồi . Em là 1 cô gái năng động , bắt mắt , cái người mà anh cực kỳ muốn . Mỗi đêm về sau khi học bài xong là hai đứa lại kể chuyện với nhau cả tiếng đồng hồ , kể về chuyện tương lai sau này sẽ học gì và làm gì . chúng mình cũng sở hữu các dự định cho ngày mai . các mơ ước thật giản dị của tuổi học sinh . Chắc tới giờ phút này anh cũng ko thể quên được hôm trước tiên chúng mình đi chơi có nhau và đó cũng là lần cuối cùng tính giờ khắc này thì nên . Hôm ấy là Noen , trường anh được nghỉ buổi chiều còn em vẫn phải đi học . ba má anh khó tính chắc em cũng biết rồi đó . Để được đi chơi hôm đấy thì thật là khó , anh đã nghĩ đủ trò rồi cuối cùng cũng xin phép ba má để được đi chơi noen với em . Như đã hứa là em sẽ ở nhà và anh sang đón . nhưng tới nơi , em bảo anh về đi , em không đi được . Anh buồn và bảo ví như em ko đi thì anh cũng sẽ không về!Thế là em cũng nghĩ bí quyết xin đi chơi . Anh lại ngồi không tính đợi em thay xống áo , trời ơi cả tiếng đồng hồ em mới xong . Phụ nữ thật là khó hiểu Anh giao em đến nhà đám bạn anh, tất cả người khác tuồng như chỉ đợi 2 đứa về để bắt đầu bữa tiệc đón Noen. Anh nô nức giới thiệu em mang hầu hết bạn bè đây là bạn gái mình. người khác cũng mừng và vui vẻ chúc hai đứa hạnh phúc. Ăn uống xong người khác định ra uống nước rồi lượn lờ nhà thờ để đón Noen thì em lại xin phép về trước. Anh cũng muốn em ở lại đi chơi 1 khi rồi hẵng về nhưng em bảo Mẹ đang lo. Vậy là hai đứa đi về. Trên đường về, anh chỉ muốn ủ ấp hôn em để thổ lộ tình cảm, tuy nhiên trái tim người con trai lần đầu yêu chừng như hơi dụt rè khiêm tốn. Bù lại em đã ấp ủ anh, quãng đường về nhà em sao khi đấy anh thấy ngắn vậy. Anh chỉ thích bên em lâu hơn, thương tình mà. Sau lần đi chơi đó hai chúng mình vẫn tiếp tục nhắc chuyện đi học cộng nhau, vì là học sinh cuối cấp cần vô cùng bận ôn thi tuy nhiên thỉnh thoảng vẫn dành các thời kì ngắn ngủi bên nhau. không mang ngày hôm đấy, thì chắc chúng mình sẽ mãi hạnh phúc đấy. Anh tin vào chính mình mình mà. Anh khiến được chứ. nhưng hôm ấy, con người anh khá ích kỉ thì bắt buộc. tất cả ngày anh chủ động hỏi han em trước rồi tự kể chuyện bữa nay đi học như nào, học hành ra sao, đi chơi mang ai mang vui ko, rồi ăn gì uống gì, như các đứa lên ba nói chuyện với nhau vậy. nhưng vì điện thoại anh hết tiền ko thể gọi điện hay nhắn tin có em được. Hôm đó anh bảo em về gọi điện nói chuyện có anh. Anh cứ nghĩ là đêm muộn em mới gọi cơ tầm 11h gì đấy. tuy nhiên hai đứa vừa đi học về ăn uống xong lên phòng em đã gọi cho anh. Anh nhớ như in câu thứ 1 em hỏi: "Gọi điện có chuyện gì à". Bao ngày tháng trôi qua anh nghĩ lại câu hỏi ấy cũng đúng...Nhưng anh lại không hiểu em. Anh cho là mang chuyện thì em mới hỏi, còn không sở hữu chuyện thì em ko hỏi. Tính đã nóng nảy anh viết bài lên facebook có các dòng không nghĩ suy không đặt tâm cảnh của em vào "Khi anh hết tiền cũng là khi em rời xa anh" cũng chỉ mong nhận được sự động viên của bạn bè và sự quan tâm từ phía em. nhưng ngờ đâu chính câu nói ấy làm anh và em mất nhau. người dùng của em thì lại biết là em yêu ah vì tiền vì vật chất. Nào ai sở hữu hiểu anh với gì đâu, chàng học sinh nghèo thì mang gì để mà cho em. những ngày sau đó, anh liên tiếp xin lỗi em, mong em tha trang bị bỏ qua, tuy nhiên sự hiểu lầm và lòng tự cao của em quá to phải anh ko còn thời cơ gì. Anh lao vào tệ nạn hút thuốc uống rượu bỏ bê việc học tập mặc dù tương lai đang rộng mở phía trước. Bạn bè hai đứa cũng chỉ thích đứng ra bênh vực hai đứa rồi cuối cùng xảy ra biện hộ nhau to. Anh buồn lắm. Hôm em và người dùng về nhà anh, đúng ra anh phải đứng ra nhận lỗi thuộc về mình và ấp ủ em vào lòng, anh cũng chẳng biết con người anh lúc đấy ntn nữa, lại bỏ trốn đa số kiểu như dối lòng là anh không còn tình cảm mang em nữa. em đi đi ấy. nhắc từ đấy chúng ta cắt đứt liên lạc với nhau, nhưng anh vẫn nỗ lực để theo dõi cuộc sống của em, em và anh 2 người k đạt được ước mơ và những dự định đặt ra ban đầu là cô giáo viên và chú cảnh sát. Sau ấy em và anh vẫn lựa sắm con đường khác cho mình. Em thì ở ngay tỉnh thành học y còn a lên Hà Nội học. Lại 1 lần nữa hai đứa học xa nhau, Sau đấy anh có tiếp tục thay đổi bản thân bằng việc yêu thêm một hai người tuy nhiên cũng chả sở hữu gì đặc nhan sắc cả khi anh chỉ luôn nghĩ về em-người Phụ nữ anh yêu nhất. Anh vẫn đôi khi giao thông hỏi em về việc học và cuộc sống hàng ngày và biết em vẫn chưa yêu ai. Anh cũng nửa mừng nửa lo. trường hợp em ra đi theo mọi người thì tôi sẽ buộc phải khởi đầu lại như nào? Còn giả dụ em đợi tôi thì phải mang trách nhiệm cao cả và lớn to hơn bao giờ hết. đến giờ phút này sau 3 năm khi chia tay, tôi vẫn đợi cơ hội mà em dành cho tôi! Xem tiếp truyện hay tình yêu