cuộc sống luôn có những con người chây lười và ích kỉ bên cạnh những con người tận tuy hết mình vì công việc và hy sinh tự thân vì mọi người. Họ lấy đó là niềm vui của riêng bản thân mình.Họ luôn mang hết tâm huyết và lòng hết lòng của mình để người khác được vui. Với họ chỉ cần thấy nụ cười trên môi người khác đơn thuần cũng là hạnh phúc rồi. ko nhất thiết phải nhàn nhã hưởng thụ mới là hạnh phúc. xem tiếp truyện ngắn tình yêu bỗng dưng gặp lại anh bên nầy, sau hai mươi sáu năm vẫn còn nhận ra nhau. Tôi định một ngày nào đó có dịp sẽ viết về đơn vị của chúng ta, như là một món quà dành cho anh khi chúng mình được hội ngộ. Trong cuộc chiến những người lính như tụi mình có những chuyến đi, dài có, ngắn có, có thể trở về và cũng có thể không trở về, làm sao nói cho hết được những chuyện buồn nhiều hơn vui, bất hạnh nhiều hơn bình an. ngày nay ngồi để nhớ lại bộ mặt từng người, những các bạn bè chia ngọt xẻ bùi, sống chết bên nhau, những tình huống bi đát, hiểm họa v.v..Thôi thì nhớ gì viết ra vậỷ" Rồi mười ngày phép cũng qua đi, một thời gian thật ngắn ngủi cho những thằng lính ra chiến trường, 1 đặc ân công bố cho những đứa trực diện với cái chết. Chúng tôi năm đứa ra trình diện Trung Ðoàn 51 riêng biệt, đây là 1 đơn vị chủ lực chịu bổn phận vùng Quảng Nam và Ðà Nẵng. Khi ở quân trường mà nghe nói tới Quảng Nam đứa nào cũng teo cẳng, cái rủi nhiều hơn cái may. Nhưng đối với tôi đây là 1 đơn vị gần nhà nhất, buồn buồn có thể chuồn về nhà chơi vài hôm, Thiếu tá Sáng (già) gặp tụi tôi ở Câu Lạc Bộ Sĩ Quan thường nói đùa: " Tụi bay là thứ sĩ quan ham chơi hơn ham làm việc" ( sau nầy nghe tin ông chết trong Trại Cải tạo). Chuyện hiểm nguy chết chóc thì ở đâu cũng vậy, thí mạng cho trời đất, chứ biết sao mà tính. Chính vì lý luận kiểu "số mệnh" nầy, nên tôi tình nguyện vào đại đội trinh sát để có dịp mau rửa chân leo lên bàn thờ như những đứa các bạn hay đùa, trong ý nghĩ của những thằng lính mang nhiều thất vọng như tụi tôi thì chết trước hoặc chết sau thì cũng vậy, thỉnh thoảng chết trước còn sướng hơn khỏi phải bị đày ải đau đớn, khỏi phải cực tấm thân. Tôi và Nguyễn Mạnh Cường mang ba lô xuống trình diện đại đội trinh sát viên . Buổi trưa trời nóng, chẳng có ai trong văn phòng, có lẽ mọi người đi nghỉ trưa hết. Chúng tôi thả ba lô ở đó rồi tìm câu lạc bộ uống cà phê. Vào 1 cái bàn trong góc ngồi quan sát chung quanh, tôi giật nảy người nghĩ trong bụng, thôi chết mình rồi, binh lính ở đây như vậy sao? Họ chẳng thèm chào hỏi chúng tôi, mặt họ lạnh như tiền, có ông tóc dài thườn thượt, có ông đầu cạo trọc lóc. Cường nói nhỏ với tôi, trông coi tụi lính như thế nầy thì vất vả lắm. Tôi rút trong túi ra bao thuốc Pall Mall hút 1 điếu rồi để bao thuốc trên bàn. 1 ông đứng dậy đến bàn chúng tôi tỉnh bơ cầm bao thuốc trên tay nói với tôi: "Bả quá, xin một điếu nghe ông", rồi rút 1 điếu ngậm trong miệng. Tôi quay mặt qua bàn bên kia mời những người khác hút thuốc để lấy lòng, hình như họ cũng đang chờ như vậy, thế là gói thuốc của tôi hết sạch. Lần thứ 1 đối mặt với những bộ mặt cô hồn nầy trong đơn vị, tôi chẳng có một tẹo xíu nào thiện cảm, dù biết rằng đây là những người bạn sau nầy sẽ cùng đương đầu ngoại trừ tôi. Ông Thượng sĩ thường vụ đại đội dẫn chúng tôi lên trình diện đại đội trưởng. Tôi nghĩ trong bụng trông coi 1 đơn vị có đám quân xô bồ như vậy thì đại đội trưởng cũng dữ dằn lắm, thế nhưng ông đại úy nầy trông cũng hiền từ, khuôn mặt đôn hậu, ông ngồi giữa bàn chờ chúng tôi làm thủ tục trình diện. Cường bước ra giữa bàn trước, dơ tay chào và đọc cấp bậc, tên tuổi, số quânẨtrình diện đại đội trưởng, giống hệt lễ nghi quân trường, ông đứng dâĩy bắt tay mời ngồi. Ðến phiên tôi ông khoác tay thôi khỏi làm thủ tục trình diện nầy. Oâng hỏi chúng tôi về gia cảnh, nhà cửa ở đâu, rồi nói sơ qua về hoạt động của đơn vị cho chúng tôi biết. Oâng gọi Hạ sĩ quan tiếp liệu đến cấp phát thêm quân trang súng đạn cho chúng tôi và gọi Trung đội trưởng Viễn Thám đến nhận chúng tôi về. bắt đầu từ đó tôi chính thức cầm súng trực diện với quân thù, với chức vụ trưởng toán Viễn Thám. Tôi biết rồi đời tôi sẽ khởi đầu gắn bó với chiến trường, thăng trầm với đơn vị, đối đầu với sự sống chết trong đường tơ kẻ tóc. Tôi cũng bắt đầu ganh ghét với đám tuổi teen phè phởn ăn chơi trong thành thị, họ được sự che chở hợp pháp bởi gia đình quyền thế, lắm bạc nhiều tiền, mạng sống của họ được bảo vệ cẩn mật. một sự bất công của thế giới tạo nên những bất mãn cho những kẻ bần cùng cô thế như chúng tôi, làm gì có sự công bằng khi mà xã hội bị thao túng bởi quyền thế. Chúng tôi những con vật bị hy sinh, bị đẩy vào trận mạc làm vật tế thần tuổi đời trên dưới hai mươi, chúng tôi chết 1 cách tức tưởi, oan ức. Suốt trong cuộc sống chống chọi làm sao được may mắn mãi mãi vì thế nếu được trở về cũng bị què quẹt, lê lết tấm thân tàn ma dại trên đường phố bị người đời khinh khi, giày xéo. Chúng tôi sẵn sàng hi sinh cho giang sơn, cho lý tưởng cao quý của dân tộc nhưng phải có sự đánh giá đúng. bạn sẽ thích doc truyen tinh yeu Trong đại đội trinh sát nầy tôi có ba người bạn cùng học một lớp với nhau thời trung học, Thiếu úy Nguyễn Xuân Âu khóa 24 Võ Bị nhà nước làm trung đội trưởng Viễn Thám, Chuẩn Úy Nguyễn Tấn Trung khóa 3/69 Thủ Ðức trung đội trưởng trung đội 1/trinh sát, và Binh nhì Lê văn quang toán viên Viễn Thám. Khi tôi về Viễn Thám thì Âu làm trung đội trưởng nên tôi có bàn với Aâu là xếp đặt cho quang đãng trực trại khi đại đội đi hành quân. có nhẽ vì sự chiếu cố nầy mà quang đã tránh khỏi những trận đánh khốc liệt mà sau nầy đại đội gặp phải, cho đến ngày 30-4 quang quẻ chưa một lần bị thương. Khi tôi về trình diện thì đại đội trong hiện trạng dưỡng quân, chỉ còn vài ngày nữa thì Tết nguyên đán, đại đội làm nhiệm vụ ứng chiến phòng vệ cho Trung Ðoàn. 1 đêm 29 tết vào lúc 11 giờ, đang thiu thiu ngủ chúng tôi giật nảy mình bởi tiếng súng nổ quá gần. Sau đó tôi nghe tiếng Thượng sĩ thường vụ đến phòng chúng tôi kêu lên, hai thằng lính Viễn Thám nhậu say bắn nhau chết trước cổng đại đội. Tôi tung mùng chạy ra, một cảnh tượng thật hãi hùng, một người nằm chết ngực banh ra, miệng trào máu và người kia ôm ấp cây súng M16 quỳ xuống khóc nức nở. Thấy tôi và Aâu người lính nầy buông súng xuống đất vừa khóc vừa phân trần: "Thiếu úy ơi, em đâu muốn bắn nó, nó bảo áo nó có bùa thiêng lắm, đạn bắn ko lủng, nó đưa súng cho em bắn, em ko chịu nó đòi bắn em, nó bắt em phải bắn vào áo có bùa mà nó đang mặc, ko ngờ như thế nầy". Tôi điếng hồn, 1 trò chơi ngu đần, đem cả mạng sống của mình để đùa với súng đạn. dễn gần với cái chết hằng ngày ngoài chiến trường, chứng kiến biết bao nhiêu cảnh tượng đồng đội và kẻ thù ngã xuống, nên họ xem thường cảnh chết chóc, họ nô đùa với súng đạn 1 cách nguy hiểm đem cả tự thân ra để thách đố nhau, chết một cách lãng xẹt. Tối hôm sau đêm 30 tết đại đội đón giao thừa tuy buồn, nhưng 1 vài nhóm cũng tập trung uống rượu. Riêng năm thằng sĩ quan Viễn Thám nằm co ro trong mùng, nghĩ ngợi liên miên, nhớ nhà, nhớ người yêu. Sơn ko chịu nổi cảnh trạng nầy bật dậy chạy đi mua rượu. Tôi quơ trên đầu giường mấy lon thịt ba lát, tiệc rượu bày ra, năm thằng chúi đầu vào cốc rượu không nói với nhau 1 lời, chỉ biết uống, uống để quên, uống để vơi đi sự buồn tủi thua thiệt, uống để biết mình còn sống sót, uống để mai sau có thể không còn dịp để uống. Cường tay cầm ly rượu mà nước mắt lăn tròn, nó nhớ Sài Gòn, nhớ người thương, có lẽ giờ nầy người thương của nó đến nhà thờ cầu nguyện cho nó, hay cũng có thể cặp tay 1 thằng nào đó có cuộc sống an toàn hơn, bảo đảm hơn. Làm người tình những thằng lính tác chiến bất trắc có thể bổ xuống đầu bất kỳ lúc nào. Làm sao bắt người khác phải sống trong cảnh đợi chờ mỏng manh, trong lúc chính mình cũng ko bảo đảm được mạng sống. Năm đứa chúng tôi chưa ai có vợ, nên sự ràng buộc và bổn phận đối với gia đình cũng dịu dàng. Uống đến ba giờ sáng thì đứa nào cũng ngã lăn say nhừ. Mồng bốn Tết Việt Cộng tấn công Ðức Dục, Tiểu đoàn 2 chi viện nhưng bị thiệt hại rất nặng, vợ con của những bộ đội tử trận đến phòng viên chức khóc lóc thảm thiết. Tôi đứng nhìn họ mà lòng tôi rối bời, rồi một ngày nào đó đến phiên chúng tôi. Chiến tranh quả thực tàn ác, cướp đi hầu hết, hủy diệt toàn bộ, để lại những tang thương đau khổ cho những gia đình mất chồng, mất cha, mất con. Tiếng khóc của họ nghe đứt ruột đứt gan. Những người gây chiến tranh vững chắc họ không gặp những cảnh ngộ như thế nầy, họ ko biết thế nào là sự đợi chờ trong lo lắng cho những người thân đang đấu tranh bề ngoài trận. Họ và gia đình sống trong tháp ngà, được những thuộc hạ bảo vệ an toàn. Con cái của họ được gởi ra ngoại quốc học hành không chịu tác động bom đạn của chiến tranh, thành tài trở về nước được trọng dụng ăn trên ngồi trước. Chỉ có đám thứ dân gánh chịu mọi hậu quả khốc liệt của chiến tranh. Tôi đi vòng ra phía biển ngồi một mình trên bãi, hai mươi mốt tuổi đầu đã biết thấm đau những nhọc nhằn của quê hương, đã kê vai gánh chịu một phần nào với đồng bào tôi, đóng góp xương máu sinh mệnh trong một cuộc đấu tranh vô lý, tồi tệ nầy. Tôi thừ người ra nằm dài trên bãi, chúng tôi như những làn sóng, hết lớp nầy đến lớp khác tan biến trong hư vô. Tài nguyên cớ lực của quốc gia cạn mòn, chiến tranh vẫn ngun ngút. Tiếng khóc còn văng vẳng bên tai át đi tiếng sóng biển đang gào thét. xem tiếp truyen tinh cam hay