Con người là vậy có thể thấy được dòng bên ngoài nhưng ko thể thấy được vẻ chứa ẩn bên trong nó. với câu đề cập đừng nhìn mặt mà bắt hình dong quả ko sai. Con người mang thể thấy được vẻ bên cạnh của họ nhưng trong họ chưa chứa bao nhiêu điều xảy ra ngoài dự tính thì chắc chẳng ngờ đâu tới được. tuy nhiên con người thường biểu hiện sự thành tâm và bản năng của mình qua những bí quyết mà họ đối diện sở hữu người khác. Qua ấy chúng mình cũng có thể đánh giá cơ bản nhưng ko thể hoàn toàn chuẩn xác về một ai đấy cả. xem thêm truyện ngắn hay Cuối tuần trước nàng đã đưa đám người tình trang bị mười bảy. Vâng, thiết bị mười bảy trong số hăm ba người xếp theo trang bị tự. Ông ta thuộc diện hơi được ưu ái, lại cùng sống trong 1 khu phố mang nàng, 1 đạo diễn điện ảnh hết sức phong nhã. Mở đầu vị thi sĩ số tám ra đi thứ 1, rồi tiếp tới ông họa sỹ độc thân số mười một. Năm ngoái, đến lượt ông trung tướng về hưu số năm. Cả ba người không may đều được nàng tặng những bó hồng bạch và tiễn đưa đến tận khi họ lên xe ô tô. Bao giờ cũng thế, nàng đợi loại quan tài của người thương đặt yên vị trên xe tang, lúc ai đó đứng lên nhắc lời bái tạ bà con thân bằng cố hữu, nàng mới từ cuối mẫu người lặng thầm đi đến nghiêng người đặt bó hoa hồng bạch trên nắp quan tài, mặc cho các con mắt tò mò nhìn nàng. Nàng kiêu hãnh vì được tử tế vĩnh biệt người bạn tình, như thể nàng thách thức cả trần gian này đàm tiếu. Rồi nàng thư thả quay về nhà. “Hãy tha lỗi cho em. Em đã không dám sở hữu khăn sô, mũ mấn, không dám níu quan tài anh để thỏa sức nức nở. các giọt nước mắt đau đớn em xin gửi vào những cánh hồng. Hãy nhận lấy tình em, anh yêu…” Rằm tháng bẩy theo gợi ý của lão hàng mã, nàng chọn gươm, kiếm và 1 con ngựa bạch cho ông trung tướng. Dưới cõi âm các quan đi làm việc đều bắt buộc đầy đủ lệ bộ như vậy. với ông thi sỹ, lão hàng mã cho rằng phải cấp 1 ngôi nhà, tiền vàng, đô la thật rộng rãi để ông ta yên tâm khiến cho thơ. Ông họa sỹ ko kể bút vẽ, sơn dầu, cần có dăm chai rượu ngoại. Tốn kém nhưng lúc hóa vàng nàng vô cùng thỏa nguyện. Đêm mười sáu nàng mơ thấy cả ba ông đều về, mỗi người một vẻ xúc động… tất cả các điều này tôi biết được nhờ hai cuốn nhật ký nàng để lại. Hai cuốn nhật ký đó đến tay tôi bất ngờ như những mảnh thiên thạch rơi xuống từ cơn mưa sao. trước hết nó làm tôi choáng váng. không thể tin người đàn bà gù bé nhỏ bán sách báo ngay cộng nhà tôi lại mang nét chữ đẹp đến thế. Tưởng chừng mỗi nét nàng đều trân trọng nắn nót. Ông giáo già đơn thân khó tính như tôi nhưng nhìn trang giấy mang các hàng chữ gọn ghẽ đều tăm tắp, khi không tôi sinh ra kính trọng nàng. Bằng nét chữ, nàng bỗng thoát xác thành con người khác, 1 tiểu thư gia giáo, mộng mơ. Người nữ giới gù tội nghiệp thường nhật chỉ là loại vỏ xấu xí của 1 nàng tiên bị đày đọa. Trong các trang sổ còn phảng phất mùi thơm của những cánh hồng khô, tôi vừa đọc vừa đoán các tên người viết tắt, những ý tứ lấp lửng siêu tế nhị. Giữa hăm ba người tình, ông trung tướng với tên là "phờ", Phan, Phúc, Phú đây. Còn "phờ" thêm gờ phía sau như ông đạo diễn chắc sở hữu tên Phong hay Phùng gì đấy. Người độc nhất vô nhị tôi biết cụ thể là diễn viên đóng vai Chí Phèo, sở hữu số mười ba. Anh ta được dán kèm tấm ảnh cắt trong họa báo. Nàng đắm say cũng sớm tuyệt vọng ở mối tình đó. “Sao anh nhìn em quá thờ ơ như thế? Anh không nhận ra bàn tay em run rẩy khi trao cho anh mấy tấm phong bì ư? Anh cũng không nhận ra chút mẹo vặt để sáng nay em được nấn ná thêm một lát bên anh ư? - Tôi ko mang tiền lẻ trả lại anh đâu. Tôi cho anh nợ vậy - Để tôi đi đổi - Sáng sớm mai ít người sở hữu sẵn tiền lẻ. Thôi anh cứ cầm lấy, tôi biếu anh, khi nào tiện anh ghé qua mua báo giúp tôi là được - Đừng… chị khiến tôi áy náy quá…” Anh cứ lục túi áo mãi. Chợt anh reo khẽ. Trời ơi, lúc ấy con mắt anh sáng lên niềm vui hồn nhiên biết bao. Anh chọn thấy một tờ năm hào nằm quăn queo ở góc ví. Anh cố vuốt phẳng lại. Em đi vòng ra trước quầy hàng để nhận tờ năm hào bằng cả hai tay. Điều chủ yếu, như thế, em được sát sắp anh hơn, được cảm thấy khá ấm từ cơ thể cường tráng của anh lan thấm vào em”. thêm nhiều truyện ngắn tình yêu “Anh đi rồi, chiếc giọng trầm êm với tiếng cười dịu dàng, cứ làm lòng em đau thắt. Bao giờ em lại được nghe anh nói cộng em lần nữa? Em cầu Trời khi nào về qua đây, anh sẽ ngoái nhìn em mỉm cười, như thể chúng mình với một chuyện riêng tư có nhau đã từ lâu lắm. Sẽ đúng thế phải không anh, dù chỉ một lần thôi…”. Đêm đó cũng như phổ biến đêm sau, nàng mơ thấy anh ta, các giấc mơ nồng cháy, ngọt ngào. Song chưa đầy ba tuần sau, nàng bỗng bắt gặp anh ta đi sóng đôi mang một cô gái xinh đẹp. Họ cười nói ra chiều lả lơi. Họ đi sát qua quầy sách báo tưởng chừng cố tình chọc tức. Anh ta ko phải lướt mắt đến chiếc nhìn ngây dại tuyệt vọng của nàng. Chưa bao giờ nàng bị thương tổn đến thế… Vĩnh biệt mối tình số mười ba ngắn ngủi! Nàng không giận anh, nhưng cố quên anh đi. Xin vong linh nàng tha trang bị, tôi không dám nhắc lại hầu hết hăm ba mối tình đắm say tội nghiệp của nàng. Nó chỉ là một chuỗi khao khát dày vò. Hoặc nàng tự huyễn hoặc mình để xoa dịu sự giả dối to nhất nàng muốn để lại cho trần giới. Dù sao tôi cũng đã đọc cả hai cuốn sổ ko bỏ qua 1 dòng nào, sau lúc tậu thấy chúng trong chiếc hòm sắt nhỏ. Và tôi đã kết nạp chuyện hăm ba người tình của nàng hết sức nghiêm chỉnh, thậm chí với niềm thương cảm sâu sắc. không lẽ chúng ta các kẻ ruột gan đầy độc ác, không bao giờ tha thứ cho kẻ bội phản, lại chê cười một trái tim chỉ biết yêu thương, yêu thương không đòi hỏi, ko hận thù hay sao? Trái tim đấy hồn nhiên khát khao được hiến dâng, độ lượng hỉ xả tới mức thánh thiện. Nó đã không bị sự mặc cảm dung tục khiến cho vấy bẩn. Nó làm cho tôi phải gọi con người sở hữu trái tim đó bằng Nàng, dù nàng xấu xí đến đâu, thậm chí già nua hơn nữa. Chuyện này xảy ra từ buổi trưa nay, khi bỗng dưng tôi thức giấc bởi vật dụng tiếng ầm ĩ đâu đó vọng đến. Rồi có tiếng gõ cửa phòng. Lão Đúa xuất hiện với con mắt thất thần nhìn tôi. - Ông giáo ơi, cô Huệ chết rồi. Tôi bật dậy. Suốt từ lúc chúng tôi khiến hàng xóm mang nhau, tôi nhớ không lầm, lão Đúa chỉ bước chân vào phòng này buổi chiều mồng 1 Tết mỗi năm. Thế bắt buộc sự xuất hiện đột ngột của lão cộng thêm mấy lời thông báo ngắn ngủi cứ làm cho tôi ngây ra. Đôi dép như biến mất dưới chân tôi: - khiến sao cô đấy lại chết? - Chiều nay tôi ko thấy cô ấy dọn hàng, mà gọi cửa gửi chìa khóa mãi mà không được, tôi sinh nghi gọi bác Tài gái cạy cửa vào… Cô ấy nằm trên giường như ngủ mới lạ ông giáo ạ. Tôi chợt hiểu tiếng xì xầm chắc hẳn từ dưới đó. Tôi cùng ba hộ khác sống trên khu nhà chính, lão Đúa với cô Huệ chia thành hai hộ ở cái ga ra phía sân sau. Hàng ngày hai tấm cửa gỗ ga ra đều đóng. Lão Đúa sở hữu chiếc xe đẩy bán tạp hóa rong, chưa ra khỏi ngõ đã nghe tiếng loa điện eo éo: 1 người đi sở hữu 1 người, 1 người lặng thầm buồn thiu đứng nhìn… Còn nàng, quầy sách báo dọn ngay dưới gốc cây sấu già đầu ngõ. Khu nhà chúng tôi sống hết sức êm đềm, hầu như chưa xảy ra sự cố gì cho tới bữa nay. - Vậy hiện nay cần đi trình báo. Thủ tục rầy rà lắm đây. - Vâng, bác Tài đã đi báo công an phường. Bác Thu gọi điện thoại cho người thân cô đó trên Hà Giang về. - Cô đó với người thân ở Hà Giang ư? - Vâng. Trong khi chờ đợi chúng tôi muốn mời ông giáo cộng xuống xem xét… Tôi đã mặc xong quần áo, theo chân lão Đúa xuống sân. Trên con đường ngắn ngủi ấy toàn bộ những hiểu biết về người nữ giới gù được tôi tụ hợp lại. Ô, hóa ra tôi chẳng biết đa dạng nhặn gì bên cạnh quầy sách với nhiều tiểu thuyết Mỹ cho thuê, dòng hình dáng kì quái hàng ngày qua lại lặng lẽ, tiếng thưa gửi nhỏ nhẹ như luôn biết thân biết phận, nỗ lực để ko khiến cho phiền ai, cố gắng để ít ai nhìn ngó tới mình. - Ông kể cô Huệ với người nhà ở Hà Giang, họ là như thế nào với cô Huệ vậy? - Hai người anh ruột, ông giáo ạ. Cô đó nghe đâu con nhà marketing tương đối kém chất lượng nhất vùng. Sau lúc cha mẹ chết anh em ăn ở mang nhau không được hòa thuận, cô đấy bỏ lên Hà Nội, ko bao giờ về nữa. Mà xem chừng hai ông anh cũng tệ, tôi chưa thấy họ tậu tới đây thăm nom cô ấy 1 lần nào. Xem tiếp tại truyen ngan
không biết có bao nhiêu truyện ngắn về đề tài này rồi nhưng khi đọc đến truyện của bạn mình vẫn thấy có gì rất đặc biệt, rất hay và thu hút. Nó có dài thật nhưng mình đã chú tâm đọc hết. Hay lắm ạ