Có nhiều thứ thân thuộc với ta mà những lúc bình thường ta thấy rất đỗi phiền nhiễu nhưng chừng như những lúc thiếu vắng nó ta lại có cảm xúc man mác buồn đến khó tả. trong cuộc sống ai cũng vậy cũng đã từng trải qua bao bi thương và mất mát để đến khi những thứ thân thuộc đó luôn nhắc ta về những gì đã qua và đã cũ. Đừng bao giờ để mọi việc rơi vào nuối tiếc. Hãy giành lấy nó và trân trọng khi còn có thể. thêm truyện ngắn hay Sau bốn năm ba tôi mất, trước hai năm tôi lên tỉnh học, em gái tôi, tôi nhớ đúng thế, vào đời. Cuộc đón rước thứ nhất ở ngưỡng cửa đời sống là một cuộc hẹn hò giữa em tôi và người bạn trai của em. Năm đó, em tôi mười lăm tuổi. Như thế em tôi còn là chậm biết đời nếu so sánh với những thiếu nữ ngày nay mới mười ba tuổi đã tỏ vẻ lịch lãm. Những khách nợ lâu đời nhất của mẹ ghẻ tôi - em tôi và tôi là đôi con cùng cha khác mẹ - được em tôi lục ra và đi đòi hết. Em tôi make up kỹ càng trước khi đi, và đi thật lâu. Tôi còn nhớ mùi nước hoa lần đầu em xịt lên tóc, một thứ hương vị ảo não đặc biệt cho mũi tôi lúc bấy giờ. Dì tôi nhìn em make up thì gắt nhưng không phải là đe nẹt, cơ mà ngụ ý khen. Riêng tôi, tôi nhận thấy em tôi đã đổi khác. Người con gái họ Hồ đó có nhẽ sắp làm nên chuyện gì phi thường đây. Thành thử, hễ em tôi đi đòi nợ, là tôi trốn học đi theo. Chúng tôi "đuổi" nhau qua nhiều phố, chung cục, em tôi đến "đòi nợ" 1 người con trai nhỏ nhắn, xinh đẹp, đứng đợi em ở 1 phố vắng vùng ngoại ô. Ai đã từng có một người em gái tự do, tất hiểu lòng tôi lúc đó, 1 nửa căm giận, một nửa rụt rè, chỉ sợ em biết được anh tò mò dò theo. Sự bắt được tang vật kia càng làm tôi phục ba tôi là thông minh, khi 1 hôm, no thuốc phiện rồi, người nhắm mắt xuôi tay lại, rồi lại mở mắt ra, bảo với tôi đương loay hoay định ăn cắp 1 cái bánh ngọt trên khay: - Ba biết con thèm ăn bánh lắm, nhưng sao con ko xin ba? Ba đương mải nghĩ về em Dìn của con. Ba chỉ sợ sau này nó hư. Tướng nó ko được tốt lắm. Chỉ có anh Hai con là đàng hoàng thôi. Tôi nhõng nhẽo bảo ba tôi: - Thế con không tử tế à ba? Lúc nào ba hút thuốc phiện chẳng có con ở ngay bên là gì. Còn anh Hai thì chỉ biết chạy đi chơi. - Phải, con tử tế với mấy cái bánh. Nhưng thôi, các con nhờ trời cũng khá cả, cái đứa hư nhất ba sợ là con Dìn. Và ba tôi đã nói đúng. Tôi cũng nghĩ đúng. một dịp cho tôi khoe cái tài trinh thám với anh tôi: - Đố anh biết đi đòi nợ là gì? - Là đi bắt nợ, là đi thúc nợ. - Là... Tôi vít cổ anh tôi xuống, nói khẽ: - Là đi với trai, em Dìn nó đi với trai đấy. Anh tôi còn trẻ, nên cũng hăng hái hỏi tôi: - Thật à? Bé thấy con Dìn ở đâu? Hay ai bảo? Nói mau lên, anh nóng ruột nghe lắm rồi đây! Tôi chu đáo thuật lại chuyện và cười bảo anh tôi: - Anh em mình được như cái thằng cu ấy, cũng thích đấy nhỉ. Ngày hôm sau, chúng tôi lại đi rình, và lại bắt gặp em gái tôi. Nhưng chúng tôi chỉ trông nhau mà ko ai dám ra đánh mắng người con trai như ở nhà đã định. Mãi đến sau này, tôi mới kịp nhận thấy chúng tôi non gan và vô lý, nhưng lúc tỉnh ngộ như thế, thì em gái tôi đã vào đời! Gia đình tôi là cuộc phân tranh ngấm ngầm và ra mặt giữa hai phe. Mẹ tôi và mẹ kế tôi đánh nhau luôn, nhất là từ ngày ba tôi mất. dì ghẻ tôi đã nhanh nhẹn chiếm được hết tài sản của ba tôi, và khôn khéo sang tay dì ngay từ hồi ba tôi còn sống. Mẹ tôi ko có cái gì cả, ngoài ba thằng con trai phải nuôi, và cái bàn thờ của ba tôi phải dọn sửa. Mẹ tôi bảo dì tôi là con một đứa hái củ nâu. Dì tôi chối phắt cái gốc tích ấy đi, và trả lại cho mẹ tôi hai tiếng "lái đò". Rồi hai người đánh nhau. Anh Cả tôi chạy can hai người ra, anh Hai tôi đóng cửa cho hàng phố khỏi thấy, còn em tôi và tôi thì khóc. Chúng tôi ko biết ai phải, ai trái, nhưng chúng tôi người nào bênh mẹ người đó. Em gái tôi phân bua với tôi: - Mẹ anh tồi quá, cứ đánh mẹ em luôn. - Mẹ em tồi ấy. Cậy có của lộng quyền. Giữa hai chúng tôi có 1 cái gì ngăn trở. Chúng tôi tuy cùng ở chung một nhà, ăn cùng mâm, nhưng thực ra thì xa cách. Mẹ tôi tìm đủ cơ hội để dìm dì tôi xuống, và cố nhiên, như bắt được một thứ khí giới độc ác và mầu nhiệm, người vin ngay lấy câu chuyện theo trai của em tôi để nói bóng gió. Hôm hai người cãi vã, tôi được gọi ra làm chứng. Tôi thấy dì tôi ngồi trên sập, trước mặt 1 cái tráp trầu không vỡ đổ, nghiến răng hỏi tôi: - Có thực chính mắt anh trông thấy con tôi theo trai không? Tôi ko đáp và đưa mắt nhìn em gái tôi đứng thút thít khóc ở xó nhà vì vừa bị mấy cái tát. Tiếng dì tôi vẫn dằn mạnh: - Anh cứ nói đi để tôi đánh tan xác nó ra, đồ không có người dạy! Mẹ tôi xen vào: - Đừng có nỏ mồm. Bảo ai ko có người dạy? ko được chạm đến con tôi! Giữa lúc tôi chưa biết nói làm sao cả, thì em gái tôi chắp tay đưa lên bụng, kín đáo lạy tôi mấy cái. Lòng thương một người con gái yếu ớt làm tôi quên hẳn sự hiềm khích giữa người trong nhà. Tôi đáp rất gọn: - không, con nói láo đấy chứ! ngay thức thì dì tôi vênh mặt lên: - Nghe nữa đi, nghe cái đồ nói láo nữa đi! Và lập tức hai cái tát của mẹ tôi cháy bỏng trên má tôi: - Ai dạy mày nói điêu, mày hai lưỡi! Nhưng tôi lại chỉ còn có 1 lưỡi, khi ngồi ăn cơm với mẹ tôi: - Đúng là con Dìn đi với trai, mẹ ạ. Ban nãy nó lạy con đừng nói. xem thêm truyện ngắn Mẹ tôi lườm tôi và lặng im. 1 chiều kia, đi học về, tôi ngạc nhiên thấy em gái tôi bị trói chặt như con lợn nằm ngoài sân, nhăn mặt dưới những vụt roi mây chập ba lại. bên cạnh em, những tờ thư vất bừa bãi, cái xanh, cái tím, cái vàng, cái lá mạ. Dì tôi sai anh Hai tôi đọc to lên từng cái một. Mỗi lần 1 bức thư đọc dứt, là một lần roi mây vụt xuống đít em tôi. Tôi ngẩn người nghe cái giọng nói khôn khéo ngọt ngào mà tôi được biết lần thứ 1. Nó xuôi tai và mát ruột quá. thỉnh thoảng người con trai gọi em tôi là "quý nương" và tự xưng là "kẻ này". Tôi giấu một bức thư vào túi rồi đem ra học thuộc lòng. Em tôi chắc không muốn nghe lắm, nên nhắm mắt xuôi tay lại. Thực không gì đẹp bằng yêu nhau, xấu bằng yêu nhau! - Đấy, em anh, anh xử lấy. bây giờ ba nó đã chết rồi, tùy anh định liệu. Anh Cả tôi vốn hùng hổ nên đáp: - Gọt gáy bôi vôi, đem trôi sông nó đi! Em tôi nghe hai tiếng "trôi sông" thì nức nở khóc. Dì tôi nóng mắt, cúi xuống, giật từng cái áo của em mặc ra. đột nhiên không ai bảo ai, ba anh em chúng tôi cùng quay mặt đi. Riêng tôi, tôi thấy nổi dậy trong lòng nỗi công phẫn đối với cách giáo dục tàn bạo kia. Và suốt đời, tôi ko quên được cái thảm cảnh của 1 người con gái bị xử ngược chỉ vì phạm 1 tội rất thông thường là yêu vì nhẹ dạ. Sự đó rất có ảnh hưởng đến đời tình yêu của tôi, một cuộc đời chỉ toàn thấy những dang dở vì lẽ tôi ko biết giữ trong tay những hạnh phúc mau biến. Sau trận đòn hôm ấy, em tôi phát triển thành buồn bã. cuối cùng, dì tôi nhốt em tôi vào một cái buồng tối, khóa kỹ, chỉ cho giao tiếp với bên ngoài qua cái cửa sổ nhỏ. Tôi linh cảm rằng, tuy chúng tôi đã được yên lòng về cách nhốt em tôi như thế, 1 sự gì nghiêm trọng vẫn bén mảng quanh nhà chúng tôi. Quả nhiên, một đêm kia thức dậy, tôi đứng ở trên gác nhìn xuống đường phố, chợt thấy 1 bóng người cựa quậy trong bóng cây. Ngay lúc đó, cánh cửa dưới nhà kêu lên, và người vú già tay cầm 1 tờ giấy trắng tiến lại phía cái bóng. Tôi ngẫm nghĩ và hiểu biết. Sáng mai, tôi chạy xuống nhà, lại căn phòng nhốt em gái tôi, bảo em: - Sao em dám đưa thư cho vú già đem cho cái thằng nào đấy? Em tôi đáp lại bằng một giọng kiên quyết, cứng rắn, 1 giọng nói làm tôi rùng mình, không ngờ có thể có được ở trên môi người con gái mới mười lăm tuổi: - Tại vì... em nhớ người ta quá! - Thế em không sợ người nhà đánh à? - Trừ phi anh nói. Nhưng em biết anh đàng hoàng, chắc chẳng bao giờ anh muốn em khổ hết; anh còn nhớ ngày nào chúng mình giữ trâu và ăn ổi với nhau không? Tôi không quên được ngày đó. Nó là cái kỷ niệm đẹp đẽ của đời tôi mà em tôi vừa nhắc lại. một cánh đồng cỏ xanh mượt nằm ngủ dưới chân đồi, mới ba giờ chiều đã mờ, vì bóng núi che khuất mặt trời đổ lên đó. Chúng tôi thả trâu cho độc lập ăn cỏ, lòng thư thái dưới một bầu trời sáng đẹp. đôi lúc tiếng sáo của dân Mường từ xa vẳng lại, là những thanh âm độc nhất hắt hiu trong cái rộng rãi, cô quạnh của vong hồn. Chúng tôi đánh trâu bò lên đồi vào lúc mờ sáng, và trở về nhà khi nắng vàng chỉ còn nửa đốt ngón tay trên đầu bụi trúc. Đàn vật nối nhau theo hàng một, từ trên đồi uể oải xuống, làm thành 1 cái dòng màu xám chảy chầm chậm trong ánh mờ nhạt của hoàng hôn. Ngoài mấy người con gái mà tôi mến rất nhẹ nhàng và rất kỳ dị, em tôi là người bạn nhỏ hiền từ của tôi ngày ấy. Chúng tôi cùng để lòng ước mơ những chuyện không thể có, em tôi mơ được một ngôi nhà ngói dựng trên đồi, và tôi ngây ngô hơn, giản dị hơn, được bình yên chăn trâu trọn kiếp. Hai tôi lấy hoa sim cài lên đầu, lên áo, và cùng cho rằng hương hoa sim thơm, tuy thật ra nó vô cùng nhạt nhẽo. Chính ở cái chốn mà mây gió còn giữ nguyên màu dĩ vãng đó, chúng tôi lớn lên hồn nhiên giữa bài thơ tưng bừng của sự sống, hồn nhiên nhận biết cái tang máu mủ lần đầu tiên xảy ra trong cuộc sống chúng tôi: ba tôi mất. Cái chết âm thầm của người trái hẳn với ngày tháng sôi nổi người sống, làm nhiều khi tôi sinh lòng ngơ ngẩn trước thiên luật không thể cưỡng lại gieo xuống muôn loài. đời sống lôi cuốn chúng tôi về những cảnh ngộ khác. Chúng tôi đớn đau thấy mây gió ngày xưa dần dần xa vắng bên những giấc mộng chỉ còn là nỗi thương tiếc nức nở giữa cuộc đời xem tiếp truyện ngắn tình yêu