Nỗi nhớ là gì mà làm cho con người ta đau đớn đến thế. Nó khiến người ta đẫn đờ mà mê muội. lúc đó chỉ muốn nhớ thương các người ta yêu thương: là cha là mẹ, à người tình...Tôi cũng đã ko nhớ đến em chỉ sau một buổi chiều tình cờ gặp được em. tất cả quá khứ ùa về khiến cho tôi nao nao và nhớ về hình ảnh người phụ nữ đấy. một người đàn bà thật đẹp và dễ mến mà hi hữu sở hữu người phụ nữ lại với được loại khí chất đó cả >> truyen ngan hay >> đọc truyện >> truyen hay tinh yeu “Mùa đông lưng chừng tới chiếc lá lưng chừng rơi Lưng chừng người với tôi tình ái hay tình bạn” bữa nay trở về nhà giữa 1 ngày đầy gió, tôi đã bắt gặp 1 ai đấy thật giống em. Cố chạy xe theo suốt cả một đoạn đường đông nghịt người, chung cục vẫn chẳng thể theo kịp và hình bóng ấy lại biến mất, như chiếc cách mà em biến mất khỏi thế cuộc tôi và hòa vào giữa hàng ngàn con người xuôi ngược giữa cái đời này. Chính em đó, mối tình đầu… Đã một năm trôi qua, tôi vẫn chưa thể quên đi, dù chỉ 1 kỉ niệm thật nhỏ về em. cô bé với mái tóc đen dài, cứ mỗi lần cơn gió ngang qua lại rối bù. Chẳng biết sao khi sắp bên, tôi không biết rằng sẽ sở hữu ngày tôi nhớ mái tóc rối ngày xưa tới thế… Em học cộng tôi ngày lên lớp 8, tuy nhiên chỉ khi bước vào những năm phổ quát trung học, em và tôi đều đăng ký học 1 trường trên huyện, hai đứa mới thật sự thân nhau. Đi học cùng một chỗ, 2 lớp cũng gần nhau, thế là tôi được mẹ em gửi gắm, và trở thành xe ấp ôm vạn bất đắc dĩ cho em từ khi ấy cho tới hết 3 năm trung học. Tôi không thể tin mình vẫn còn sống sót sau 3 năm trung học đó, khi ngày ngày đạp xe 7 cây số mang con đường quanh co toàn ổ gà, lại còn nên đèo thêm cả em sắp 50 cân phía sau. Mà xét cho cùng, kiên cường nhất chẳng phải là tôi, mà là mẫu xe cào cào ngày đó. mảnh dẻ nhìn phong phanh là thế, mà gan lì trụ nổi 3 năm có sắp một tạ trên lưng, tới ngày tôi kết thúc lớp 12 mới bắt đầu hỏng hóc nhân thể và chấm dứt mang thế cục sắt vụn từ ngày đấy. Em cũng biết được cái sự hi sinh lặng thầm của tôi, cần mỗi lần đi, em đều sở hữu chân lên trước đạp cộng. Tôi cứ bảo em không cần , cơ mà đỡ mệt đi, tôi như mở cờ. Ngày tôi chưa thân em, tôi vẫn tưởng em là 1 cô bé trầm tính, nhân đức. Mái tóc đen dài quá lưng, đôi mắt long lanh phúc hậu, có cả nụ cười răng khểnh thật hiền… chẳng thể hiểu rằng lúc thân em, được nhìn thấy em hát những bài hát khủng bố thật kinh hoàng, được ngồi nghe em kể liên tục suốt cả chặng đường mà chẳng chen được lời nào,được em lâu lâu cho 1 quả đấm trời giáng vì tôi dại dột nhắc điều gì lỡ lời, thấy em ăn một mạch hết 3 cốc chè lớn bự chảng, tôi mới đi từ lần sốc này đến lần sốc khác, và rốt cục chỉ lắc đầu chán ngán. Thật khổ thân cho các kẻ ngây ngô như tôi ngày trước, bị chiếc vẻ ngoài ngây thơ đó của em gạt gẫm. tới lúc thân thiết và biết rõ về em, hối cũng đã quá muộn, em và tôi đã là 1 cặp bài trùng…. thú thực, tôi chưa bao giờ thấy 1 con người chưa từng khước từ một lời mời ăn uống nào như em cả. Đang giữa trưa đi học về, em mệt, gục đầu vào lưng tôi. tôi quay ra sau hỏi nhỏ : “ gần tới quán ốc kìa, ăn không” . Thôi, chỉ bắt buộc nghe tới thế, em như 1 dòng máy vừa được đổ đầy xăng, vục dậy và khởi đầu chan chứa sinh khí, trò chuyện ko ngừng nghỉ cho tới lúc mẫu cào cào đáp vào quán ốc mới thôi. Sự xuất hiện và giả dụ sở hữu nhân bản rộng em trên địa cầu này, ắt hẳn các giám đốc nhà hàng nước nâng cao lực cũng quẫn trí mà đâm đầu đi chết. Tâm hồn ăn uống của em lúc nào cũng rừng rực cháy, nên em chẳng bao giờ gầy đi tí nào và cũng thảng hoặc khi bị ốm. Thật may mà em chưa hẳn là quá béo, giả dụ không chắc tôi đã kiệt sức mà chết trên các con đường gian khổ thời trung học đấy, chẳng còn đây để ngồi viết những câu chuyện lan man này. Điều tôi muốn nhất ở em, ấy là đôi mắt. Nó cứ trong vắt 1 cách lạ kì, mỗi lần em cười , đều long lanh như mặt nước mùa xuân. Tôi cũng thích cả mái tóc rối của em, mỗi lúc tỏ vẻ lãng mạn đứng giữa gió trời, và quay vào lại bờm xờm như mẫu tổ rơm. Tôi thì cười ngặt ngẽo, còn em thì nhìn tôi có ánh mắt hình viên đạn. các chiều đèo em vòng vòng trong sân trường, em thường đứng dậy, hai tay giữ lấy vai tôi và hát thật lớn. Ngày qua ngày cứ thế, tôi giao em đi qua các mùa xuân xanh tươi, những mùa hạ oắt hoa phượng đỏ, qua những mùa thu lá vàng lào xào và những mùa đông lạnh buốt đến tê lòng. 4 mùa của tôi và em, đều cứ trải dài quay đều theo các vòng xe đạp, giao các năm tháng học sinh dần cứ trôi đi. Ngày lễ nhân tình năm tôi học lớp 12, tôi tặng em một hộp socola đồng tiền đút lót.Ngày hôm đó là ngày tôi tỏ tình cùng Ngân, bí thơ lớp tôi hồi đấy. Ngân hiền, theo đúng nghĩa, chứ không hề chỉ hiền ở bên cạnh và hung tợn bên trong như em. mẫu tuổi tôi hồi đó, luôn muốn chọn được 1 nửa của mình theo kiểu yếu đuối để tôi có thể dang tay bảo vệ, và Ngân chính là người như thế. Em ngồi sau xe tôi, tay cầm hộp socola đồng bạc, lăng líu như một con chim sẻ. Cho tới lúc tôi hé lộ ý định rủ em đến tặng socola cho Ngân, rồi sau đó tôi sẽ đãi thêm 1 chầu trả công nữa. Chẳng giống như dự đoán của tôi khi kể cho em nghe về chầu bánh bèo sau lúc hoàn thành nhiệm vụ, em chẳng vui vẻ như đa số lần cơ mà ngồi trầm mặc im lặng. Em vẫn đồng ý đi cùng tôi, tuy nhiên mắt chẳng còn long lanh như bao lần trước nữa . Chẳng biết với buộc phải tôi quá nhạy cảm hay không, mà một ý nghĩ xoẹt ngang đầu, có bao giờ em lại thích tôi không nhỉ??? tuy nhiên rồi tôi buộc phải cố xóa ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình, chẳng thể có chuyện đấy , tôi đang suy nghĩ chuyện ngốc ngếch gì thế này… Ngày hôm ấy , tôi cũng ko hiểu cần gọi đấy là 1 ngày xui xẻo hay may mắn nữa. khi tôi và em đến nhà Ngân, chưa kịp bước vào, thì đã thấy Ngân và Hưng trước cửa. Tay ngân vẫn còn cầm hộp socola và một đóa hồng, còn 1 tay vẫn nắm chặt tay Hưng, tên lớp trưởng đáng ghét của lớp bên cạnh. Tôi cố hướng mình sang nghĩ suy, là Hưng chỉ cũng là một kẻ ve vãn Ngân như tôi, thế tuy nhiên nụ cười ngượng ngùng hạnh phúc trên khuôn mặt của Ngân đã dập tắt nghĩ suy đấy của tôi ngay khi đó. Tôi quay xe về, em lặng lẽ ngồi sau. Trong cơn gió buốt chiều hôm đó, tôi nghe thoáng qua tiếng thở dài của em . Trên đường về, mẫu lạnh luồn qua khe áo, thấm vào từng thớ thịt. Em bỏ tay vào túi áo của tôi, vẫn như bao lần. Sau 1 khi trầm ngâm, em lại như em khi trước,bắt đầu nói đủ đồ vật chuyện trên đời cộng tôi, tiếng cười lại giòn rụm chớ thây cho tôi đang chua xót vì hộp socola vô chủ. Em cứ tía lia phía sau: – Thôi đừng buồn. loại Ngân nó không mang mắt nhìn người đấy mà. Chắc nó nghĩ đứa con trai nào xấu trai cũng đều ko rẻ tính ấy. Ha ha. – Em cứ cười sằng sặc, còn tôi chẳng khác nào với thêm vài nhát dao xoẹt xoẹt vào tim, nghe em yên ủi mà chỉ thích nhảy xuống sông cho đỡ bớt nhục. Thấy tôi ko thèm đề cập gì, em lại tiếp. – Thôi, thôi, tôi đùa. Ha ha nó ko ăn sô cô la thì để tôi ăn hộ. Nó không muốn ông thì để tôi thích hộ. Từ giờ khắc này – vừa nhắc em vừa bẻ miếng sô cô la rắc rắc, ăn luôn – chúng ta sẽ yêu nhau. Tôi chẳng còn tâm khảm để sững sờ thêm về các phát ngôn với tính đột phá của em nữa, lòng vẫn nặng trĩu như đeo đá. Tôi cũng không biết là từ hôm đấy về sau, em và tôi sẽ trở nên những kẻ yêu nhau. Thật không tin nổi rằng thế cục một thằng đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất như tôi, lại để em quyết định chuyện tình cảm và cứ nên răm rắp tuân theo, ôi… Thật ra là dù kể là yêu nhau, các ngày sau ngày định mệnh đó vẫn chẳng khác gì so sở hữu những ngày trước. Vẫn suốt ngày đuổi đánh nhau, vẫn các buổi chiều được em giới thiệu bài hát mới được nghe và tự mình biểu thị, vẫn những ngày tôi và em hoành hành dọc ngang cho mòn lối mấy quán chè, quán ốc ven trường. Chỉ là tự dưng tôi thấy với các lúc em dịu dàng hơn ngày xưa, và em cười đa dạng hơn nữa. Em từng cười, và cũng từng rơi nước mắt bên tôi. Em kể cho tôi về mọi thứ của em, về các niềm vui, những nỗi buồn, các âu lo đa dạng khi ngốc nghếch. Ngày tôi khiến cho bộ hồ sơ đăng kí trường Bách khoa Hà Nội, tôi cũng thấy em nộp 1 thêm 1 bộ giấy tờ Hà Nội, dù trước đấy em chẳng thích ra Bắc một tẹo nào. chẳng phải là tưởng tượng như hồi trước, bằng linh tính , tôi hiểu rằng em muốn tôi. Em cũng biết rằng tôi hiểu điều ấy. nhưng tôi thì khác. những tình cảm trong tôi vẫn còn cực kỳ mơ hồ. Tôi vẫn muốn chơi cộng em, vẫn muốn chia sẽ các buồn vui có em, nhưng nó chừng như chưa đủ sâu sắc, tôi chưa đủ nghiêm túc để sẵn sàng cho mối quan hệ gọi là ái tình đấy. Em cũng không phải mẫu người như tôi từng mơ mộng, ước ao. Tôi vẫn còn muốn độc lập, chẳng muốn trói buộc mình bởi bất kỳ ai, còn muốn dành thời gian để giao hội thật đa dạng cho kì thi phía trước. buộc phải cứ thế, tôi cứ rẻ sở hữu em, như những người bạn đặc trưng, trong mối quan hệ “ yêu đương hờ” mà em gọi từ ngày valentine đó, dù lòng chẳng hiểu mình sở hữu yêu em ko nữa. khi những hàng phượng đầu mùa oắt con, tôi và em chia tay tuổi học sinh. Lần trước hết trong đời tôi thấy em khóc đa dạng đến thế, các tiếng nức cứ dồn dập như đứa trẻ. Tôi cũng buồn, cũng nhớ nhưng im lặng. Xong buổi liên hoan chia tay rút cục, tôi chở em về, trời cũng đã tối dần. Tôi đạp xe chậm trên đoạn đường đầy sỏi, bỗng muốn níu kéo thêm một giây khắc được chở em như thế này lúc chúng tôi vẫn còn bên nhau. Sau này xong kì thi đại học, với chắc em và tôi lại mang thể cùng bên nhau, hay lại xa biền biệt, tôi cũng không biết nữa. Em lại bỏ tay vào túi áo tôi, hát khẽ thì thầm