một ngày thường

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi hoangthu2703, 30/1/16.

  1. hoangthu2703

    hoangthu2703 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    9/1/16
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    18
    Giới tính:
    Nam
    Sự im lặng luôn đem lại những sức mạnh thực sự to to. phổ biến khi sự lặng im trở thành đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì khác.Trong bất kỳ mối quan hệ nào cũng đừng cần để sự im lặng giết chết đa số mối quan hệ của bạn. hãy lắng nghe và san sẻ cùng có hầu hết người. Để tâm xem những người bên cạnh mình kể gì và nghĩ gì. Để từ đó sống chan hòa sở hữu hầu hết người. Đừng bắt buộc để chính mình vươn lên là tách biệt hay cô lập sở hữu bất cứ ai cả.

    Xem thêm truyện ngắn tình yêu

    Năm cuối cùng đại học, bệnh phổi đã quật ngã anh. Ý chí, sự dẻo dai, sức chịu đựng của anh sụp xuống như một bờ đê trước cơn lũ dữ. hầu hết bị cuốn phăng đi. Anh thu mình lại trước thế cục, quay lưng không đồng ý cả tình yêu của tôi. nhưng tôi vẫn vậy, chịu chứa và cả nhẫn nhục dù lúc đấy tôi chưa một ngày khiến cho vợ. Dần dần tia nắng mặt trời rét mướt đã bắt đầu le lói chiếu vào những ngày tháng âm u của anh. một kết quả rẻ nghiệp tầm thường, một việc khiến khiêm tốn mặc cả hai chúng tôi nên phờ người mới chen chân được. Cuộc sống kham khổ, nghề nghiệp vừa lao lực vừa lao tâm, khi nào tôi cũng nhìn anh thom thóp lo âu. Rồi 1 đám cưới đơn sơ cũng đến có tôi. Tôi khởi đầu cuộc thế làm cho vợ trong căn hộ bé xíu trên lầu ba của 1 chung cư nhếch nhác.

    Hai mươi năm trời... Tôi nhìn quành căn bếp sáng choang những vật dụng đắt tiền, khi không nhớ tới dòng bếp than hừng hực lửa, nhớ đến nhòe nước mắt. bao lăm tháng ngày trôi qua, các đồ dùng cũ kỹ nối tiếp nhau biến mất tự lúc nào. Và ngày nay là căn nhà đầy ắp các đồ vật đắt tiền hiện tại. mang tiếng xe dừng rồi tiếng mở cửa:

    - Mẹ ơi, mẹ.

    Vóc dáng cao lênh khênh của Minh hiện ra án ngữ cả một vùng ánh sáng. Tôi bỏ con dao mang mớ củ hành đang bóc dở bước vội lên nhà. Thằng bé giao cho tôi 1 gói giấy:

    - Bố con bảo đem ít khô mực để bố Thắng lai rai. Mà bố Thắng đâu rồi hở mẹ? Lại đi công tác à? Mẹ lại ở nhà một mình à?

    - Ừ thì bố cũng mới về hôm qua. bữa nay bận gì đấy cần về muộn.

    Tôi nhìn thằng bé. Từ dạo vào cấp ba nó khởi đầu to lớn, phổng phao đồn, đã ra vẻ một bạn trẻ tiên tiến lắm rồi:

    - Còn con thì sao?

    - Cũng tàm nhất thời vậy thôi mẹ ạ. Người ta học thì mình học, người ta thi thì mình thi. Thôi, con về mẹ nhé. Cho con gửi lời thăm bố Thắng.

    Thằng bé chạy ra cửa, dancing lên xe phóng đi. Nắng đang chan hòa ngoài phố. Tôi quay vào, đụng tay vào loại bàn con. một dòng cài áo rơi xuống đất. Tôi nhặt lên thả mình vào dòng ghế đệm, thừ người vân vê mãi loại cài áo trong tay. Nó đơn thuần chỉ là 1 miếng kim dòng tròn như mẫu cúc áo to nhưng trên đấy là một bức tranh thu nhỏ. 1 thiếu phụ áo trắng ngồi bên ô cửa mở ra 1 khoảng trời xanh. Bóng tối của căn phòng và ánh sáng ngập tràn của chân mây mênh mông.

    Tôi nhìn, nhìn mãi rồi lẩn thẩn đặt nó xuống bàn. mang quý báu gì đâu. Tôi với hàng tá kia kìa. Hàng tá bức tranh nhỏ xíu, đủ màu đang nằm la liệt trên bàn. Quà của anh sau chuyến công việc xa nhà. Bao giờ cũng vậy, anh luôn sở hữu các đồ vật vụn vặt, xinh xinh như thế dành cho tôi mỗi bận trở về. Và tôi lại lựa tìm dòng này, chiếc kia với vào trường biếu bạn bè mỗi người 1 trang bị. "Của ông xã mình đấy". Rồi lại các chiếc nhìn thèm thuồng ganh ghẻ cả trước mặt, cả sau lưng và lúc nào cũng nghe ai ấy buông 1 câu nửa thực nửa đùa: "Trời ơi, hai chục năm rồi mà cứ y như thuở còn son".
    Xem thêm Truyện ngắn
    Quả có thế thực. Cuộc sống gia đình tôi đâu sở hữu gì đổi thay. Tình cảm chúng tôi như một mặt hồ im sóng, quanh co đi quẩn lại cũng chỉ sở hữu hai người. tôi tớ nuôi con nuôi: Anh bảo: "Thế thì em nuôi một đứa cháu. Đừng xin con người lạ hiểu gốc tích làm sao. Sau này phức tạp lắm".

    Đứa bé thứ nhất tôi ẵm bồng là Minh, cháu gọi anh bằng chú. Minh quấn theo tôi từ nhỏ. Vào nhà trẻ 1 tay tôi trông nom, giao đi đón về. Thằng bé quen dần ăn ngủ ở nhà tôi như nhà nó. Vợ chồng anh Cả bảo: "Thôi thì thằng Minh cứ theo chú Thắng đi. Sau này nối nghiệp chú."

    Thế là tôi mang một đứa bé để bận bịu để dẫn tới trường như chị em bè bạn. sở hữu thêm một đứa bé quấn quýt bên mình cũng thấy bớt cheo leo. tuy nhiên chỉ được vài năm, tôi không biết cần làm cho sao để khuyên bảo 1 thằng bé vừa hiếu động, vừa bướng bỉnh. Dầu sao nó cũng không hề con mình. Nặng tay một chút lỡ có chuyện gì thì biết ăn làm sao kể khiến sao. Cả tôi, cả anh bắt đầu lúng túng. Rồi kỳ thi tiểu học, thằng bé làm cho chúng tôi giật bắn người vì suýt chút nữa thì nó không vào nổi trường công lập. Anh lắc đầu ngao ngán: "Trả nó về cho Anh chị thôi em ạ. Chỉ mang bố mẹ mới dạy được con. ko khéo mình khiến hỏng thằng bé mất".

    Thế là Minh rời khỏi vòng tay tôi. với bịn rịn chút xíu nhưng cũng không nhiều nước mắt.

    Chỉ 1 thời gian sau tôi lại nuôi con chị Hai tôi, con bé Thúy. với lẽ Phụ nữ ngoan và dễ bảo hơn. Nó gọi Anh chị em Hai là bác mẹ, gọi vợ chồng tôi là bác mẹ. Con chị Hai thì cũng như con tôi vậy. tuy nhiên cứ mỗi lần tôi giao roi lên là con bé kêu: "Má ơi!". Tôi đau nhói. không hề "Mẹ ơi!" mà là "Má ơi!". Tôi cắn chặt môi. Con bé khóc và tôi cũng khóc, khóc rấm rứt. Anh ko chịu nổi thở dài: "Thôi em ạ, trời ko cho thì mình chịu vậy". Tôi quay mặt vào tường, nước mắt trào ra đẫm gối.

    Thế là lần nữa tôi nhìn những "đứa con" lạnh lùng vuột khỏi tay mình. Trời ko cho!

    Tôi còn nhớ cảm giác ngất ngây của lần trước tiên mặc dòng áo bầu tới lớp. Cả các vũng nước mưa đọng trên sân trường, cả các cành cây sũng ướt, tuồng như đa số vật vòng vèo tôi đều nhóng nhánh sáng ngời lên. nhưng những ngày vui ngắn ngủi đó tan biến cực kỳ nhanh lúc tôi sẩy thai lần đầu tiên, rồi lần đồ vật hai bí quyết ấy không lâu. Cả anh, cả tôi sững sờ sửng sốt. Bóng tối mịt mù chụp xuống hạnh phúc chúng tôi. Lần này chính anh lại ngồi bên giường nắm lấy bàn tay tôi mà nhắc lại câu nhắc của tôi ngày đó rằng: "Lấy dòng gì để chống đỡ, để vượt qua...". Tôi khóc nức lên. làm sao tôi biết trước được rằng mình không đủ khả năng khiến mẹ. bác sĩ bảo rằng tử cung tôi không thông thường như các người Phụ nữ khác. Sao lòng tôi rộng vậy mà ko đủ chỗ cưu mang giọt máu của thương tình. loại mầm sống tượng hình trong tôi chưa đầy ba tháng là không thể nào giữ nổi. Con anh đó, con tôi ấy. Và rồi thầy thuốc bảo... bác sĩ bảo... Tôi chẳng còn nghe, chẳng còn biết gì nữa cả. Tôi suy sụp hoàn toàn. May mà khi đấy bên tôi còn có anh. thương tình của anh vực tôi dậy từng ngày, từng ngày một tập cho tôi quen dần sở hữu thực tế mà cả hai phải bằng lòng. cần chấp nhận thôi. Anh cũng vậy. Tự khi nào tôi biết anh đã phải tập giấu các thèm thích khát khao lúc nâng niu 1 đứa trẻ, tập đề cập cười để dối lòng, dối người rằng mình đầy đủ, mình thỏa mãn hoàn toàn. Tôi chợt rùng mình. Hai mươi năm vẫn ko là vĩnh cửu. Mà thế cục này có loại gì là vĩnh cửu...

    Lại sở hữu tiếng xe giới hạn ngoài cửa. Lần này thì tiếng anh lẫn mang tiếng cười giòn giã:

    - Vào nhà đã.

    - Thôi, em chờ đây cũng được. Em đang vội lắm.

    Tôi hiểu đó là Khánh Mai. Anh hấp tấp bước vào chạy vội lên cầu thang. Thoáng thấy bóng tôi cô gái nhanh nhảu dựng xe bước lại:

    - Em chào chị.

    Tôi đẩy rộng cánh cửa:

    - Cô vào nhà chơi.

    - Chị cho em dịp khác. Em vội quá. Anh Thắng hứa hẹn cho em mượn mấy mẫu đĩa mà cứ quên đến quên lui.

    Tôi cười nhìn vào khoảng không:

    - Tính anh ấy vẫn hay quên.

    Tiếng cười của Khánh Mai ngân như tiếng chuông.

    - bữa nay thì em theo về tới tận nhà. Thử xem trốn đâu cho thoát.

    - Anh ấy không dám trốn đâu. Chỉ với điều quăng lung tung quá buộc phải đôi lúc mua ko ra.

    Anh bước ra chìa cho Khánh Mai mấy mẫu đĩa rồi nửa thực nửa đùa:

    - Chịu cô này. Hễ muốn cái gì là nên sở hữu ngay bằng được. Này, bí quyết của sự thành công là nhẫn nại, cần hiểu đợi chờ.

    Khánh Mai cười vang dài giọng giễu cợt:

    - Vâng, thì em chờ vậy.

    Cô gái nổ máy xe rồi sực nhớ điều gì quay lại hớn hở:

    - Em quên, tối nay Valentine. Chúc Anh chị 1 buổi tối thật hạnh phúc nhé. Ủa, mà sao anh ko bao giờ chúc em hạnh phúc cả vậy?

    Anh cười, kéo tôi vào nhà. Cánh cửa đóng sập sau lưng chúng tôi cộng khi với nét rỡ ràng trên khuôn mặt anh tắt lịm. Ánh nắng đã bị nhốt ko kể kia rồi. Tay anh đụng nên mép bàn. một dòng cài áo lại rơi xuống. Tiếng kim chiếc chạm khẽ vào sàn cẩm thạch sắc đẹp và gọn. Anh quay lại:

    - Em vẫn chưa mang vào trường tặng những cô à?

    Tôi cúi đầu. Vâng, tặng để ngầm khoe khoang rằng mình hạnh phúc. Hạnh phúc cũng cần khoe khoang. không khoe khoang làm sao người ta hiểu rằng mình hạnh phúc. Cũng như anh, lúc nào cũng buộc phải nghĩ cách này, cách nọ để tôi biết rằng anh vẫn yêu tôi...

    - Em nghĩ gì mà thừ người ra thế?

    - Về câu hỏi của Khánh Mai. Sao ko lúc nào anh chúc cho cô đó hạnh phúc?

    - Vì anh thấy lúc nào cô đó cũng chứa chan hạnh phúc.

    - Thế thì khi cô đó chúc mình hạnh phúc có tức thị cô đó biết mình đang thiếu...

    Anh nghiêm nét mặt:

    - Em không nên diễn dịch lung tung thế. Mai siêu phải chăng và hồn nhiên. Cô đấy gần đi Nhật tu nghiệp hai năm đấy.

    Tôi cúi đầu nhỏ giọng:

    - Em hiểu, Mai vô cùng chuyên nghiệp. chuyên nghiệp và năng động. đa số đa số cánh cửa rồi cần mở ra trước cô đó thôi.

    - Mỗi người 1 tính phương pháp, một lĩnh vực riêng em ạ. Như em, em đã tậu nghề giáo cũng như em đã chọn anh. Em với thấy mình sai lầm không?

    Tôi ko nhìn anh, nhè nhẹ lắc đầu.

    - Vậy thì không nên nghĩ quẩn nữa, vào trong thay áo, mình đi. Tối nay mình không ăn cơm nhà buộc phải không? Valentine mà.

    Tôi nhìn mãi các đường gân xanh trên bàn tay tôi, bàn tay doạng dài mệt mỏi:

    - ko, mình ko đi đâu cả anh à. Hội hè, phố phường, những trò lãng mạn đấy để dành cho bọn trẻ. Mình đã kéo dài các tháng ngày này quá lâu rồi. Anh mỏi mệt, em mệt mỏi. chúng mình đã buộc phải cố gắng... tuy nhiên liệu mình còn đủ sức không? Và được bao lâu nữa? ko, em thích mình nhìn thẳng vấn đề.

    Thêm truyện tình cảm hay
     

Chia sẻ trang này