Phòng trọ

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi hoca.2009, 16/3/16.

  1. hoca.2009

    hoca.2009 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    7/1/16
    Bài viết:
    147
    Đã được thích:
    47
    Điểm thành tích:
    28
    Giới tính:
    Nữ
    Cảnh chen lấn, xô đẩy ở quầy nhận bệnh nhân của viện X làm anh muốn ngạt thở. Anh chọn chiếc ghế trống ngồi nghỉ để xem cô gái đi theo mình đang ngồi đâu. Cô ấy đang ngủ gục trước tờ báo vừa mượn của ai đó, ở hàng ghế phía sau.

    Hãy xem thêm nhiều nào:

    >> doc truyen tinh yeu
    Chuyến xe buổi sớm đưa hai người lên thành phố làm cô có vẻ mỏi mệt. "Cháu không quen đi xe đò, nên dễ bị say. Với lại, ngày bữa qua cháu phải đi cắt cỏ cho bò ăn ở khu Mả Lạng". khuôn mặt trái xoan, mái tóc dài, ánh mắt lim dim với hàng mi cong, trông cô gái như đang đọc báo. có lẽ, cô gái đã quen với cái thế ngồi vừa ngủ trong lớp học mà ko bị thầy cô phát hiện.

    Anh chợt nghe từ chiếc loa phóng thanh tiếng gọi tên mình. Anh cố chen chân giữa đám người hỗn độn, đến quầy nhận phiếu đi chụp X-quang. Cô gái đã tỉnh ngủ, đi theo anh.

    >> truyện ngắn tình yêu
    Ở phòng chụp X-quang ra, chờ nhận được tấm phim chụp hình phổi thì đã trưa. Anh nói với cô gái:

    - Mình đi ăn rồi đến chỗ Kim hỏi vụ học bổng cho cháu. Kim biết rõ cảnh ngộ gia đình cháu khó khăn nên may ra... Buổi chiều còn phải đo điện tâm đồ, siêu âm tim... chưa chắc đã xong trong hôm nay.

    - Như vậy buổi tối mình ngủ đâu hả chú? - Cô gái hỏi có vẻ lô âu.

    - Thiếu gì chỗ. Có thể ở chỗ công ty của Kim hoặc thuê phòng trọ. Cháu đừng lo.

    >> truyen tinh cam hay

    Cô gái im lặng suy nghĩ. Dù sao cô đã xấp xỉ hai mươi, ở chung phòng với người đàn ông thật bất tiện. rút cuộc, cô nói:

    - Thôi để đến đó rồi hãy tính. Cháu mới lên thành phố lần đầu nên cứ như Hai lúa! Mẹ cháu có dặn, chú đi đâu thì cháu theo đó, đừng đi một mình.

    - Đi với chú, cháu đừng sợ. Chú đã quen với cuộc đời tỉnh thành. Nhưng ở đâu cũng có người tốt, kẻ xấu.

    Hai người vào quán ăn bình dân trước viện X sử dụng cơm trưa. Thời tiết nóng nực làm anh toát mồ hôi. Anh chỉ ăn lưng đĩa cơm sườn rồi uống lấy uống để ly trà đá. Cô gái với dáng người khỏe mạnh, chỉ 1 loáng đã hết đĩa cơm.

    - Cháu sử dụng thêm?

    - không, cháu đủ rồi. Cảm ơn chú.

    doanh nghiệp của Kim nằm cách viện X khoảng hai mươi phút đi xe ấp ủ. Đường đi khá ngoằn ngoèo trong các ngõ hẻm.

    Cửa văn phòng công ty đóng kín. Anh bấm chuông và chờ đợi. sốt ruột, cô gái bấm lần thứ hai. 1 người phụ nữ nhỏ thó hé cửa, thò đầu ra, với khuân mặt ngái ngủ, lầm bầm:

    - Chỉ bấm chuông một lần rồi chờ người ta ra mở. Con người chớ đâu phải cái máy mà ra liền. Mà hai người tìm ai?

    - Tôi tìm ông Kim, giám đốc. Ông Kim có hẹn tôi bữa nay lên gặp. Đường xa nên giờ này mới đến. sorry, chị cảm thông, ở quê chúng tôi ít dùng chuông điện.

    Người phụ nữ giúp việc nhìn hai người từ đầu đến chân từ chân lên đầu rồi nói:

    - Vào đi. Để tôi lên gọi ông Kim xuống. Ông ta đang nghỉ trưa.

    Cánh cửa kính được mở thêm một khoảng để anh và cô gái bước vào. ánh mắt cô gái khó chịu nhìn theo dáng đi tất bật của người đàn bà. Anh nói với cô:

    - Cháu đừng chú ý. Ai cũng cho mình quan trọng.

    - ko, cháu chỉ hơi buồn cười.

    căn phòng toàn mùi máy lạnh, mát mẻ nhưng ngột ngạt. doanh nghiệp của ông Kim kinh doanh máy móc, thuốc thang và đủ thứ nhỏ nhặt. Sản phẩm nhập về từ Hàn Quốc.

    Cả hai ngồi chờ ở bàn xa-lông. Anh nói nhỏ:

    - Ở thành phố, cháu đừng nghe điều người ấy nói mà cứ nhìn việc người ta làm. Họ sống bằng miệng lưỡi mà.

    - Dạ, cháu hiểu. Cảm ơn chú.

    Kim từ lầu 1 bước xuống, dáng bệ vệ, tướng đi chững chạc, ko hợp với một người còn trẻ. Kim cười chào rồi đưa tay bắt, ngồi phịch xuống ghế đối diện:

    - Tuần rồi xuống anh, về bà xã ghen cứ vặn hỏi tại vì sao xuống đó hoài, chắc là thăm con nào. Chán thật. Mà anh và cháu ăn uống gì chưa?

    - Xong rồi - Anh nói - Cháu nó lên để nhờ Kim xin cho cái học bổng mà Kim đã hứa. Gần đi học rồi nên mẹ cháu cũng hơi lo, vì gia đình quá khó khăn.

    Giọng Kim có vẻ lưỡng lự:

    - Em hiểu. Nhưng ông chủ người Hàn Quốc lại đi công tác xa, tối mới về. Đêm nay, anh và cháu có thể ở lại doanh nghiệp không? Khi nào sếp về, em sẽ chở cháu đến giới thiệu.

    Cô gái linh cảm có điều không ổn nên nói với anh:

    - Buổi chiều chú còn phải đi khám bệnh, sợ về không kịp. Để mai có được không?

    Anh nói với Kim:

    - Để xem. Nếu được, sau khi khám bệnh xong, tối nay, anh và cháu sẽ về ngủ ở công ty. Thôi, chào Kim nhé! Đã đến giờ, anh phải đi.

    Khi trở lại viện X, cô gái nói:

    - Đêm nay chú và cháu chắc phải thuê phòng trọ.

    Bà chủ phòng trọ dáng người ốm yếu nhưng nụ cười luôn nở trên môi, dẫn anh và cô gái lên tận lầu hai, mở cửa, chỉ vào 1 căn phòng:

    - bữa nay khách nhiều nên chỉ còn phòng này, rộng rãi, sạch sẽ. Hai ba con cứ ở tha hồ.

    Anh nhìn cô gái dò hỏi bằng con mắt. Cô gái gật đầu. Anh lấy giấy tờ và tiền phòng đưa cho bà chủ, nhận lại ổ khóa và chìa.

    Khi người phụ nữ đi khuất, anh nói với cô gái:

    - Nếu cháu ngại, chú sẽ ngủ dưới nền còn cháu cứ ngủ ở trên giường.

    Cô gái nhìn anh, cười:

    - Sao lại vậy? Chú đang bệnh mà. Cứ nằm vuông góc là ổn.

    - Nằm vuông góc?

    - Chú nằm bình thường, còn cháu nằm dưới chân, thành 1 góc chín mươi độ.

    Anh hơi sửng sốt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô gái. Nhưng có nhẽ, do thời tiết buổi chiều khá nóng.

    - Cháu mang đồ vào rồi đi tắm và ngủ đi! Chú còn phải đi siêu âm. Ra vào nhớ khóa cửa chu đáo.

    - Dạ, cháu biết rồi. Chú đi nhé.

    Anh quay lại viện X, thấy đám người ngồi chờ trước các phòng đã lác đác. Theo hướng dẫn, anh đi đo điện tâm đồ, siêu âm tim rồi đến phòng khám bệnh số 3.

    Trong phòng, có hai thầy thuốc đang khám cho bệnh nhân. Đến lượt anh, vị thầy thuốc có dáng nhỏ thó, gương mặt choắt mang kính gọng bạc, giở hồ sơ bệnh án xem lướt rồi hỏi anh:

    - Ông có biết ông bị bệnh gì không?

    - Có. Suy tim.

    - Sao ông biết?

    - Có đi cấp cứu ở bệnh viện địa phương nhiều lần.

    - Giấy xuất viện và toa thuốc đâu?

    Anh móc giấy tờ từ túi quần đưa cho vị thầy thuốc. Ông ta cầm lấy, xem lướt rồi thẩm vấn tiếp:

    - Từ sáng tới giờ ông có uống thuốc của bệnh viện địa phương không?

    - Vì đi đường xa nên tôi có uống.

    - Tôi hỏi, ông chỉ cần trả lời có hoặc ko thôi, đừng nói ngoài lề!

    - ...

    - Ông làm nghề gì?

    - Làm thinh!

    - Ông giải đáp nghiêm túc, tôi ko đùa.

    - Viết văn.

    Vị bác sĩ giương ánh mắt kính gọng bạc nhìn anh. Ông ghi vào đơn thuốc: Lasix 1 viên, rồi nói:

    - Ông cầm phiếu này, sáng mai đến xét nghiệm máu.

    Rời khỏi phòng khám, anh đến quầy mua thuốc. Cô bán thuốc nhìn vào đơn, nói:

    - 1 viên thuốc lợi tiểu hai trăm đồng, cho anh luôn!

    Từ sáng đến giờ, anh đóng các khoản khá bộn tiền, đây là lần thứ nhất mua thuốc khỏi tốn tiền, nên cười với cô bán thuốc:

    - Cảm ơn cô!
     

Chia sẻ trang này