Thi nhân

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi hoca.2009, 23/2/16.

  1. hoca.2009

    hoca.2009 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    7/1/16
    Bài viết:
    147
    Đã được thích:
    47
    Điểm thành tích:
    28
    Giới tính:
    Nữ
    nhà thơ hay còn có 1 cái tên hoa mĩ nữa đó là thi nhân, là những con người văn vẻ, chữ nghĩa rất phong phú, có 1 tâm hồn rất bay bổng. Họ luôn nhìn mọi mọi vật một cách có chiều sâu và phổ biến. Nhà thi nhân trọng câu chuyện dưới đây nói về ai và tại sao ông làm trong triều đình. Các bạn cùng đọc truyện ngắn để biết rõ hơn

    >> Anh chị em xem thêm: truyen ngan tinh yeu

    >> Có thể đọc thêm: truyen ngan hay

    Chẳng gì ngài cũng là đại quan trông coi việc học hành trong triều. Trông coi sự học trên khắp tiểu vương quốc này. Còn như cái con bé con mới nứt mắt ra kia - đấy là nói trộm vía công chúa Pariyan – vài cuốn kinh Vệ Đà, dăm ba chữ nghĩa học đường, mới thế đã huyễn tưởng, ngỡ mình là thần học thức Sarasvati giáng trần. Đến dự lễ kén rể toàn các vương tôn công tử học rộng tài cao cả đấy, các trang nam nhi tài năng cả đấy. Người này công chúa chê là ngốc. Người nọ công chúa bĩu môi, kiến thức chỉ bằng hạt đậu. Người khác thì cù lần, trì độn, tầm thường.
    Thôi thì phải đến lượt ngài hiện diện. Ngài là thầy của tất cả những chàng trai giỏi giang kinh sử mà vô duyên trước nàng công chúa nhãi ranh quá đáng. Thượng thư bộ học, 1 chức quan như thế mà tuổi mới xấp xỉ tứ tuần. Mà chưa 1 lần lấy vợ. Liệu công chúa kiếm được một tấm chồng nào hơn? thế mà thấy ngài tiến ra ngỏ lời, công chúa ré lên. Lũ hoạn quan cũng hé hé cười theo.

    - Ngài thượng thư – Công chúa bảo - Sự học của ngài như sông như bể, chẳng có kinh sách nào mà ngài chẳng làu thông, chẳng có điều gì mà ngài chẳng biết. Vậy ta đồ rằng ngài biết rõ trên đầu mình có bao nhiêu sợi tóc.
    Lũ hoạn quan cười hé hé. Cả triều đình ré lên. ko biết điều mà ngậm mồm lại, đám vương tôn công tử của thượng thư cũng cười ré lên. Ghê thay thói a dua của người đời. Con bé này rõ ràng muốn ám chỉ cái đầu hói của viên đại quan còn trẻ.
    - Thưa công chúa – Viên thượng thư nén giận - Chắc là số tóc trên đầu tôi còn xa mới bằng số kinh sách trong đầu tôi.
    - Thế thì ta khuyên ngài nên sớm gặp quan thái y. Ông ấy sẽ cho ngài 1 thứ thuốc. Tóc ngài sẽ mọc nhiều hơn. Còn sách trong đầu ngài sẽ vơi đi.
    Viên thượng thư chỉ chút nữa đã ném trả công chúa một câu đích đáng, 1 đòn mà trí não sắc sảo đàn bà phải chết hẳn. Song ngài kịp kìm chế. Người quân tử không phục thù bằng sự khoái khẩu.
    Đại lễ kén chồng coi như tan. Lũ thái giám và bọn nịnh thần ngợi ca thiên tài của công chúa. Đám vương tôn công tử vừa thất bại trong cuộc chiến khẩu với công chúa thì quay ra phụ hoạ bọn thái giám.
    Viên thượng thư phi ngựa ra khỏi đế đô. Ngài chỉ dừng lại khi đã ra tới thảo nguyên và gặp 1 đàn cừu chắn ngang đường. Đàn cừu vô chủ. Ngài xuống ngựa, bách bộ về phía những lùm cổ thụ nương nhờ bóng mát. Chân ngài giẫm lên một mớ xống áo của ai đó. chú ý kỹ thì thấy ko kể cây sáo trúc là 1 bộ áo quần mục đồng. ko kể bộ áo quần mục đồng là 1 tấm sari nữ giới. Rồi phải tới lúc này từ bụi cây gần đó mới phát ra những âm thanh như tiếng người mà ko ra tiếng người. Tiếng đàn ông rên ư ử như một con chó què. Tiếng phụ nữ như tiếng mèo gào động đực. Viên thượng thư định quát lên cho hai cái thân người trơ trọi kia buông nhau ra. ko, ko được, sử thi Mahabharata đã dạy rằng kẻ nào phá hoại cuộc ái ân của con người và cầm thú, kẻ ấy sẽ chết đúng lúc hắn đang ái ân.
    - ko phải tại con, thưa quan lớn. Nó vồ lấy con trước. Nó dằn con ra. Nó lột sari của con. Nó…
    Rõ là miệng lưỡi phụ nữ. Xoen xoét. Lem lém. Cặp mắt thì vẫn tiếc rẻ đung đưa lúng liếng với gã trai. Ôi trời, một gã trai như thế. Đấy là khuân mặt hào hoa tuyệt đẹp của thần Rama. Đấy là cơ thể cường tráng quán quân của thần sức mạnh Bhima. Viên thượng thư linh cảm đây chính là con mồi cần săn tìm. Ngài cúi nhặt tấm sari ném cho đứa con gái. Nó quấn vội quấn vàng. Nó thừa cơ hót vào tai gã trai một lời hẹn: “Chiều nay nữa, chàng nhớ nhé”. Rồi nó vái lạy quan. Rồi nó con cón chạy đi.
    Viên thượng thư vẫn giẫm lên xống áo của gã mục đồng. Ngài ra lệnh cho gã đứng dậy.
    Gã trai lóng ngóng đứng dậy trong tư thế khoả thân hoàn toàn. một con đực lý tưởng. Trách nào mà đứa con gái kia cứ hau háu lăn xả vào như thế. Chỉ đến lúc này viên thượng thư mới bước tránh sang bên cho gã trai chồm tới chộp lấy xống áo. Có đủ áo quần trên người, trông gã cao quí tuyệt vời, gã thật sự đánh bại các vương tôn công tử, các trang nam nhi trong cả tiểu vương quốc này.
    Viên thượng thư chỉ cây sáo:
    - Thổi sáo ta nghe.
    Tiếng sáo mê hoặc. chẳng phải là tiếng sáo thần linh. không là tiếng sáo địa ngục. Những âm thanh hấp dẫn của 1 trí não uyên bác.
    Sẵn bút nghiên bên người, đại quan chìa cho gã mục đồng:
    - Ngươi chép lại cho ta lời thơ của bài ca ấy.
    - Thưa quan lớn, con ko biết chữ.
    Tạo hoá oái oăm chưa, vẻ đẹp ấy, sức vóc ấy, trí não tài năng ấy dồn trút cả cho 1 kẻ mù chữ. Kẻ có chữ thì thiếu cả bằng ấy thứ.
    - Rõ rồi! - Mắt đại quan loé lên một tia sáng đanh lạnh – Nhà ngươi đứng dậy theo ta. Cầm theo cây sáo. Đàn cừu thì bỏ lại. Chủ nó khắc sẽ lùa về.
    Đại quan đưa gã trai về đế đô. Giấu kín gã trong tư dinh để dạy. Dạy tất cả những gì khiến cho gã có cái vẻ của 1 công tử cao sang. Chỉ trừ dạy chữ. Chữ nghĩa ở trong đầu, ai thấy? Vẻ phong lưu mới làm loá mắt người đời. Đêm đêm viên quan đầu triều trông coi việc giáo dục thả gã trai đi với lũ kỹ nữ vô giáo dục. Việc ấy ko dạy được. Gã mục đồng dù sao cũng là một con đực.
    Rồi cũng đến ngày ngài cho gã con trai ăn vận như 1 trang nhân kiệt phong nhã, xúi y vào triều ra mắt nàng công chúa. Chỉ dặn y: không được nói năng gì cả. bí quyết của thắng lợi trận này là ko được mở miệng.
    Công chúa choáng váng trước vẻ đẹp dị kì của chàng trai. Nàng run rẩy. ngất ngây. Mê cuồng. Trong trạng thái ấy mà vẫn phải cưỡng lại, gồng lên để tỏ vẻ thông minh, tinh tường, sắc sảo.
    - Chàng có biết ta nghĩ gì về vẻ đẹp của chàng không?
    Anh chàng đẹp trai lặng yên, ko trả lời. Sự lặng yên khiến cho vẻ đẹp thêm sâu sắc, thêm trầm tĩnh, thêm tự tin. chẳng lẽ cứ đứng ì ra mãi ko nói năng trước cả triều đình, chàng trai bối rối nhìn xuống bàn chân đang di di trên mặt đất.
    - Tuyệt vời! – Công chúa rên lên – Đây là câu trả lời hay nhất xưa nay. Chàng coi kiểu dáng chỉ là phù vân, chỉ là cát bụi.
    Lũ thái giám và bọn nịnh thần khi ấy mới ồ lên, nắc nỏm khen vuốt đuôi.
    Sự im lặng của chàng trai lại là câu giải đáp xuất sắc cho câu hỏi thứ hai của công chúa: “Chàng nghĩ gì về sự thán phục mà thiên hạ dành cho trí tuệ uyên thâm của chàng?”. Chàng trai chỉ cười. Nụ cười đủ làm nghiêng ngả tất thảy nữ giới con gái trong kinh đô. Vẫn nhớ lời dặn phải giữ mồm giữ miệng, chàng rút cây sáo mục đồng giắt ở lưng ra, sẵn sàng hầu công chúa 1 khúc nhạc bình dân.
    - Cừ lắm - Lại chính công chúa rú lên như bị nhập đồng – Chàng nói rằng sự thán phục và tán thưởng của người đời chỉ như tiếng sáo. Tiếng sáo thì tan vào hư vô, không thấy được, không nắm bắt được.
    Viên thượng thư muốn xây ngay 1 lâu đài lớn, rồi vào trong lâu đài ấy mà cười cho hả. số phận tơ duyên của công chúa đã được định đoạt. Nàng sẽ phải lên giường tân hôn với một gã mục đồng mù chữ.
    Ở trên giường, chàng trai vẫn giữ miệng. người ta có thể lặng im sâu sắc ở nơi đấu khẩu đấu trí, chẳng lẽ lại cũng hoàn toàn im lặng sâu sắc trên giường tân hôn? Công chúa sinh nghi, cứ gặng hỏi. Gã trai càng phòng ngừa, càng không nói. Quán tính phóng đãng mục đồng làm gã nóng vội. Công chúa thì đòi gã phải nói rõ lai lịch cao quí mới được vào cuộc mây mưa. Thế thì phải mặc cả như ở nơi kẻ chợ.
    - Ta sẽ nói, nhưng là nói sau cuộc ái ân lần đầu – Gã bảo.
    Công chúa chẳng hề tay vừa. Dòng suối nguồn đang thư thả trôi, chưa kịp đến bên ghềnh đá để đổ xuống thành thác. Công chúa khéo léo chặn ngang bằng 1 câu hỏi. Gã trai cuống quít khai tuột cái tung tích mục đồng để liều thân quăng mình xuống dòng thác kia.
    Điếng người vì bị lừa, công chúa đùng đùng hắt gã sang bên, xô gã bay ra khỏi giường, nhảy xuống theo đạp vào mặt gã, đánh đuổi gã như một con chó ghẻ ra khỏi cung.
    Gã mục đồng lặng lẽ đi khỏi kinh thành trong một đêm ko trăng sao. thui thủi. Ê chề. Cuộc ái ân độc nhất với người ngọc mới mấp mé bên ghềnh thác làm gã chỉ muốn chết. Gã đến trước 1 ngôi đền thờ thần Kali, nguyện cầu nữ thần hãy đưa gã đi. Gì chứ thêm một mạng người thì chắc thần Kali sẵn lòng. Chỉ là thêm một cái sọ người vào chuỗi tràng hạt xương sọ trên cổ nữ thần thôi mà.
    nguyện cầu xong, gã trai trèo lên cây đa cạnh đền, kiếm chỗ nằm ngủ trên 1 chạc cây. Gã làm một cái thòng lọng, chui đầu vào. Đầu dây kia gã buộc vào cành cây. Trong giấc ngủ đêm, chỉ cần giật nảy mình rơi xuống thì thể xác gã sẽ lủng lẳng còn lại ở cây đa. hồn phách gã sẽ đi theo nữ thần Kali.
    Nhưng gã ko chết được. Thần Kali chưa cho gã chết. Sáng ra gã thấy mình vẫn nằm trên chạc cây chênh vênh. chẳng phải giật nảy người. ko phải rơi xuống. thế mà trong giấc mơ gã đã bay lượng, nhào lộn, đã chói mắt trước vầng hào quang đãng của nữ thần Thi Ca và học thức. Gã đã vọt lên cao trong cơn xuất thần thành thơ. Gã trèo xuống bái tạ thần Kali. từ nay gã là Kalidasa. Kalidasa là “kẻ nô lệ của thần Kali”.

    Chẳng gì ngài cũng Trong đế đô xuất hiện một thi sĩ lang thang. Chỉ 1 bài thơ mà nhà thơ Kalidasa danh tiếng nổi như cồn. Bài thơ về 1 con suối nhỏ, nhỏ thôi, lúc đầu dường như chưa rõ ra hình hài 1 con suối. Nó len lỏi trên núi cao, càng xa nguồn càng hừng hực khao khát. Con suối lao nhanh về phía đỉnh thác, chỉ chút nữa thôi là nó sẽ trào lên, sẽ đổ xuống oà thành dòng thác lớn. Nhưng nó đã bị nắn dòng, bị chặn lại… Bài thơ chóng vánh được quần chúng thủ đô truyền tụng, bình tán với nhau.
    >> truyen ngan
     

Chia sẻ trang này