cuộc đời là vậy luôn đầy bất ngờ và nhiều điều bí ẩn như muốn con người khám phá và trải nghiệm vậy. sở hữu những người sau lúc trải nghiệm họ mạnh mẽ và vươn lên vươn lên là những con người thành công nhưng có những người lại thất bại và mãi gục ngã.Là con người chúng mình hãy mạnh mẽ lên vượt qua đa số để có thể thành công. mang người đã từng đề cập nếu bạn ko tự xây ước mơ của bạn người khác sẽ thuê bạn xây ước mơ của họ. Xem thêm truyen ngan tinh yeu có ba người bên trong căn phòng nhỏ đấy, căn phòng tập thể dành cho cán bộ độc thân, rộng không đến mười mét vuông. Cửa phòng đóng kín, để chỉ sở hữu họ sở hữu nhau, cộng những đồ sử dụng khiêm tốn. một mẫu giường cá nhân bằng gỗ tạp đồ mộc. một cái tủ nhỏ chứa trang phục cũng bằng gỗ tạp tuy nhiên có đánh qua 1 lớp vec-ni mỏng. một cái bàn viết nhỏ có hai ghế dựa, trên thành vắt hai chiếc áo khoác của khách. Hai chiếc kệ tương đối lớn đóng cao trên tường, ngổn ngang sách lẫn báo, hình như lúc nào cũng vừa bị xáo lên chớ chưa từng được bố trí cho gọn lại. Họ thu cả chân lên loại giường đã được trải thêm một chăn bông cũ bọc vải xanh sậm, còn ở 1 đầu giường là loại chăn mới bọc vải hoa cuộn tròn trịa lại dưới dòng gối dài. Chủ nhà, ngồi ngoài cùng, thong thả xa rời chỗ bước tới cạnh loại ấm, chờ chừng 1 phút nữa rồi mới nhấc ấm lên, tắt lửa và xách ấm nước tới cạnh giường. Anh rót vào chiếc phích nhỏ để sẵn cạnh ấy, đậy ngay lại, tráng 1 lớp nước vào loại ấm đất nung, đổ ra xơi rồi dùng chiếc thìa nhỏ múc từ 1 hộp thiếc cho vào ấm, rưới một số nước vừa đủ và đặt trả ấm nhôm lên rề-sô. khi ước lượng thời gian đã đủ cho trà ngấm, chủ nhà bắt đầu rót nước ra xơi, động tác nhanh và gọn khác hẳn trước, như sợ chậm thêm phút nào sẽ khiến cho hao phí làn hương ấm áp và thơm tho đang hối hả vươn lên từ lòng những chiếc xơi con. Chủ nhà mở đầu bằng một giọng siêu trầm, thứ giọng trầm nhưng chẳng hề để nói to giữa đám đông mà chỉ để thì thầm đề cập những điều tâm sự sâu kín với 1 vài người. khi đó đã khoảng chín giờ 1 buổi sáng chủ nhật. Đôi lúc người ta cứ tự trách mình vì những câu chuyên ko đâu… mà Thực ra cũng chẳng hề không đâu. những điều như vậy vẫn thường chi phối con người ta không kém gì các chuyện to lao khác. Tay anh bưng chén trà đưa lên, như định uống, lại ở lửng lơ như vừa chợt nhận thấy trong làn khói trà ẻo lả một loại gì bất thường. Trên gương mặt chữ điền của người đàn ông bốn mươi tuổi, ánh mắt tinh anh tương đối đẹp kia bỗng trầm ngâm 1 nét buồn, giống như 1 nỗi đau ko dứt. Anh đăm đăm nhìn hai người khách trước khi đặt chén xuống và kể tiếp, giọng nhỏ lại, vang lên một bí quyết đều đặn và buồn bã trong làn không khí buốt giá: - Đêm đấy tôi với việc cần về vô cùng khuya, trời lại mưa lớn phải phải còng lưng cố đạp cho nhanh. đến 1 quãng vắng vẻ bỗng nghe gọi: “Anh ơi, bố thí nhờ với!” Tôi hơi ngoảnh lại, thấy một người hối hả chạy từ hè phố ra, tay vẫy rối rít. Tôi chần chừ một tí, nghĩ không biết sở hữu nên thật người với việc thích đi nhờ ko thì xe đã hơn 1 quãng xa, trời lại đang mưa, thế là tôi đạp thẳng, vì vừa lạnh lại vừa mệt mỏi. Việc chỉ với thế thôi nhưng về đến nhà rồi, rửa ráy lên giường xong mãi tôi ko ngủ được. Tôi cứ tưởng tượng chiếc vẻ mừng rỡ sung sướng của người ấy khi chạy về phía tôi, rồi sau ấy anh ta chậm hẳn bước lại, hoàn toàn hụt hẫng và ngạc nhiên thấy tôi bỏ đi luôn. Mà mưa thì tầm tã như trút, và anh ta chẳng mang áo xống gì, ướt đẫm như chuột lột. Tôi nghĩ: mình mang phải là một người ích kỷ tệ hại ko. Sao ko dừng lại thử xem, ngộ nhỡ đúng đắn là 1 người nhỡ đường thích đi nhờ một đoạn để chóng được về nhà, thay bộ trang phục khô ráo. Thế mà mình nỡ thản nhiên từ chối một việc nhỏ xíu như vậy… Và đầu tôi cứ lấn vấn mãi các ông ạ, cứ thấy ân hận khổ tâm thế nào đấy … Người khách già chăm chắm nhìn vào một điểm vô hình nào ấy phía trước mặt bằng cặp mắt lớn, tương đối đục và đờ, dấu hiệu của sự suy nhược thị giác. ánh mắt đó ưa thích sở hữu các nếp nhăn sâu từ giữa má kéo xuôi về hai bên mép tạo cho thần sắc ông 1 vẻ rầu rĩ lộ liễu, thích hợp cả với đôi vai xuôi, mẫu lưng nhỏ đã còng xuống vì mệt được che lấp bởi loại áo len rộng màu nâu sẫm. xem thêm truyen ngan Ông nói giọng vô cùng rền và chậm, như thể mỗi âm thanh đều bắt buộc thời gian để lắng lại và thoát ra: với thể đặt trường hợp là sau lúc suy nghĩ, ông không đi luôn mà quay trở lại thì sao nhỉ? một là ông sẽ lai hộ người kia 1 quãng đường rồi quay về ngủ yên và chẳng với dịp nào để nói lại câu chuyên này cả, vì nó bình thường quá tới nỗi đề cập ra sẽ vươn lên là ngô nghê. trường hợp thứ hai, người kia chẳng phải kẻ thực sự nhỡ đường, và thế là ông phát triển thành nạn nhân của 1 vụ trấn lột, và lúc nghe chuyện, rộng rãi người sẽ kêu lên: “Sao ông đó dại thế, sao lại quen thói tin người”… Và người ta sẽ trách ông, cười ông là khác, thay vì khen ông, đúng đắn ko nào. - Vâng. Chủ nhà xác nhận, và cộng sở hữu chiếc gật đầu, anh bưng đĩa thuốc quấn lên mời hai người khách rồi bật diêm châm lửa cho họ, gài một điếu lên môi mình. các đầu thuốc rực đỏ lên và những làn khói nồng bắt đầu vấn vít cùng với khói trà thơm. - Bởi vì đâu cần bao giờ người ta cũng có thể hiểu được người khác. Người khách trẻ lên tiếng. Làn da trắng xanh của anh vượt trội trên nền mẫu áo len cổ cao nền xanh đen và trên lớp da trắng đấy vượt trội cặp mắt đen nhánh, với loại nhìn quan sát kín đáo 1 phương pháp thẳng thắn của trẻ con. - Thế gặp giả dụ các ông, những ông xử sự thế nào? Chủ nhà hỏi khách sở hữu vẻ dè dặt và chờ nghe trả lời cũng có vẻ e dè. - với thể cũng sẽ khiến giống ông thôi vì, ông thấy đấy, bọn tôi cũng có khác gì ông. Người khách già kể chập chạp, hầu như không phải suy nghĩ gì. - nhắc cả việc sau đấy cũng sẽ băn khăn, day dứt, tự trách mình và khổ tâm… nên thế không anh? Người khách trẻ hỏi, mang một thoáng châm biếm trong nụ cười ko trọn vẹn. Sau ấy cả ba người cùng lặng thinh, rít thuốc, để khói thuốc tràn đầy gian phòng hẹp. - kể cũng đáng buồn, những ông nhỉ bởi vì nếu cứ thật tin hẳn rằng kia là kẻ xấu đi thì mình sẽ thanh thản và thấy yên tâm ngay… Đàng này, mình lại ko nỡ tin thế. tới những chữ cuối, giọng trầm lắng của chủ nhà như chợt rung lên. Mắt anh dán vào đáy xơi nước màu vàng xanh trong suốt kia như cố tậu lời giải đáp. 1 khoảng tĩnh lặng nối kết những điều họ không nhắc thành lời, sự lặng yên như một ngôn ngữ sâu thẳm mà họ dùng để bày tỏ sở hữu nhau. Người khách già lấy tăm xăm 1 lát mứt gừng lên. các hạt đường bám bên không tính lát mứt ánh lên vẻ sáng rỡ của thủy tinh, ông tương đối nheo mắt, như thể vị ngọt và cay đã khiến nảy ra trong ông 1 điều nghĩ ngợi khác. - Tin vào loại này và ko tin vào dòng kia. Chỉ mang thế mà hiểu bao rắc rối, những ông nhỉ? Ông chấm câu bằng việc nâng phích lên cho thêm nước vào ấm. Bàn tay xương xẩu nổi đầy gân xanh run run vì mẫu trọng lượng nhỏ nhoi nên cáng đáng. Trả phích về chỗ cũ, ông lần lượt nhìn vào mắt hai người kia, ánh mắt đục hơi chớp như đang nên cân kể về những điều sẽ đề cập. - Câu chuyện tôi sắp nhắc sở hữu cái gì cũng na ná như câu chuyên của ông vừa qua. sở hữu mọi người thì sở hữu lẽ nó đã trôi tuột đi đằng nào rồi còn có mình thì nó cứ ở lại, ở lại mãi, dù chẳng với gì vui… Ông rót nước ra những ăn, bưng ăn mình lên uống một ngụm trước lúc bắt đầu: - Lần ấy tôi nên đi công tác miền Nam, lẽ ra thì với thể nhờ các cô hành chánh lấy giúp vé tuy nhiên tôi lại tự bản thân ra quầy vé xếp hàng, để thấy cho được cái cảnh ngổn ngang, chen chúc. những hàng người dài dằng dặc, căng thẳng chờ được nhích lên từng bước, như tiến tới chỗ giải thoát không bằng. Tôi hoa cả mắt và xây xẩm mày mặt, tự hỏi han không hiểu sở hữu tới lượt mình ko và mình với đủ không nản lòng và can đảm chờ tới khi đó không thì bỗng nhiên tôi nghe tiếng kêu và phát giác bà cụ đấy. Dễ cụ cũng đã sắp bảy mươi, tóc bạc trắng cả. Cụ vừa lần sờ các túi áo trong áo bên cạnh vừa hổn hển thở, hẳn vì bị xô đẩy dữ quá, móc chán rồi cụ lộn trái những túi áo, và kêu lên “Chết tôi rồi! Mất hết cả giấy tờ tiền bạc rồi!” Kêu thì kêu, cụ lại vẫn tiếp tục lục lọi trong chừng đó túi áo, như đã quẫn trí. những người chung quanh quay sang hỏi han, cụ vừa kể vừa khóc ko ra tiếng. Cụ ở Thái Nguyên xuôi tàu xuống, ngủ lại ga chờ mua vé vào thăm con đang công tác trong Nam. Chen chúc thế nào ko biết mà tới lúc đấy thì mất sạch chả còn gì, giờ thì vào Nam ko xong mà ngược lên Thái Nguyên cũng dở. kể đến đấy chắc là lo và tội nghiệp cụ òa khóc to lên, cái mồm móm mém mếu xệch đi trông thật thảm thương, hai tay buông thõng rồi lại co lên vày vò những túi áo không ngớt. Thật mình cũng thấy xót xa gan ruột cho tình cảnh của bà cụ, ấy thế mà mang mấy tay bạn trẻ đứng cạnh tôi lại há hốc mồm cười một cách hả hê khoái trá. Tôi nhìn chăm chăm vào mồm bọn chúng nhưng bọn chúng cứ khiến như ko thấy, bỏ đi. Tôi bèn hỏi: “Các cậu cười gì đấy?” một thằng vặn ngược lại tôi: “Ông hỏi khiến cho gì?” Tôi không dằn được đề cập gay gắt: “Tôi thấy chả với gì đáng cười ở đây cả!” ví như không tự kìm chế, hẳn tôi đã tống vào mồm nó vài quả rồi có đến đâu thì tới. Thế nhưng tôi đã không khiến cho được gì nó các ông ạ và về nhà cứ buồn và nghĩ ngợi mãi. Sao bọn nó lại cười, những ông nhỉ. Sao lại sở hữu thể cười được chứ. cần giải muốn điều đấy như thế nào đây! Xem thêm truyen tinh cam hay