Có ai từng nghĩ người chết có thể báo thù được không. Trong cuộc đời có nhiều hiện tượng rất khác lạ như có người nhìn thấy ma, thấy người dưng hành tinh. Có thật về 1 xã hội tâm linh khác chúng mình hay ko. Nó có đang tồn tại song hành với chúng ta. người chết có thật sự là đã ra đi mãi mãi rồi không, họ đã cách biệt chúng ta ư >> Xem thêm: truyen ngan hay có nhẽ ngay cả những ai ít bị gây ấn tượng nhất thỉnh thoảng cũng cảm nhận thấy những điều, những hiện tượng không nhìn thấy, đặc biệt là tại 1 địa điểm xác định và vào thời điểm xác định, khi các thế lực vô hình nào đấy tồn tại quanh ta. Có phải người chết mãi mãi rời xa chúng ta, hay họ vẫn ám ảnh cuộc đời thế gian của chúng mình ? Lí giải sợi dây liên hệ là không tưởng, nhưng hồn ma người đã chết có đủ sức mạnh chờn vờn quanh ta, và có thể hiện hình khiến cho chúng ta cảm thấy như bị bắt quả tang. Họ thường trở về có mục đích rõ ràng, để hộ trì ta hoặc ăn hiếp ta. Vợ của Arthur Noakes có tính ghen tuông ảo ảnh. Số là chồng cô rất lụy tình trước đàn bà nên Edith ghen tuông đã phải chịu nhiều đắng cay, nhục nhã và những cơn đau tim hồi còn sống. Trước lúc qua đời cô thề độc rằng nếu Arthur cứ tiếp tục tán tỉnh đàn bà và quan hệ chăn gối với họ, cô sẽ trở về ám ảnh để cho ông thậm chí ko còn dám nhìn mặt bất kỳ một người khác giới nào. Những gì chưa làm được trên đời cô hy vọng sẽ làm được từ cõi âm. Arthur Noakes ko thèm lưu ý tới lời đe doạ của người vợ quá cố, ông nhanh chóng lao vào tìm kiếm 1 người phụ nữ hấp dẫn. Từ tâm khảm, Arthur nghĩ giờ này ông đã là người tự do và có thể hưởng thụ cuộc đời độc lập đó cho cạn nhiệt huyết trong tim mình. có lẽ ông sẽ cưới vợ nữa kia. Vợ vững chắc có ích, nhưng còn nhiều thì giờ chán. Là ông chủ cửa hàng vải và đồ tạp phẩm độc nhất ở thị trấn Sussex nhỏ con, Arthur có khả năng chọn mua rộng rãi trong số các bà, các cô quý khách, thế nhưng số đông người đẹp đều dửng dưng với người đàn ông đã có vợ. Là người goá vợ nhưng đẹp mã, ông hy vọng có sự lựa chọn tha hồ hơn. Chẳng bao lâu sau, ánh mắt lang thang của ông để ý đến 1 quả phụ trẻ thường xuyên đến shop mua đăngten và dải lụa, dường như cảnh sống góa bụa chẳng phải làm mất nét đẹp ngẫu nhiên và tình yêu cuộc đời của cô. Dẫu sao, khi Arthur tìm cách lại gần thì cô ta có tỏ ra hơi chần chờ, tuy đôi mắt xanh đẹp tuyệt thì biểu lộ lời hối thúc cứ tiếp tục đi. "Ông Noakes, việc ông kiếm tìm người nữ giới khác trong khi người vợ tội nghiệp của ông còn chưa kịp lạnh dưới mồ có vội vã quá không đấy ?" Arthur rùng mình lưỡng lự nhưng sự nóng lòng sở hữu người đẹp đoan trang giả tạo này chóng vánh xâm chiếm lòng ông. Ông cũng nhận ra cô Mabel, vốn tạo ra trong 1 gia đình nghèo túng điển hình, đơn giản là đang phân vân trước danh tiết của mình. "Thưa cô yêu quý, mọi thứ diễn ra như thể tôi đã yêu cô từ lâu lắm rồi và tôi chẳng thể giữ kín cảm tình của tôi đối với cô mà không nói cho cô biết được. Nếu cô ngại đại tiện phố không tính tôi - và tôi kiểm tra cao sự dè dặt đó - sao chúng ta chẳng thể hẹn gặp nhau ở một nơi đâu đó ngoài thị trấn để không ai bắt gặp chúng ta được ?" đôi mắt Mabel lúc này đang ngắm vẻ tao nhã của chính cô, đôi giày bấm khuy, chân phải đung đưa làm đỏm. hi vọng của Arthur càng tăng khiến ông càng nóng ruột khi ông dán mắt vào hai cổ chân mảnh mai, vào sự run rẩy của đôi gò má và sự rụt rè trong nụ cười của cô gái. Cô gái ngước mắt nhìn ông. "Thế chúng mình có thể gặp nhau ở nơi đâu mà ko bị phát hiện ?". Cô giả vờ xấu hổ khi hỏi ông câu ấy. Arthur đã biết chỗ đó. Trước đây ông đã từng đến đấy. Sống giữa một cộng đồng nhỏ tý, sự bí mật đôi khi thật hữu dụng để tiến hàng công việc riêng tư thành công. Ông kể với Mabel về địa điểm ấy bằng giọng nói mộng mơ và cô đồng ý gặp ông tối hôm sau. Đấy đúng là một địa điểm thơ mộng, lý tưởng cho những người tình nhau, bên cạnh một chiếc cầu bắc ngang con suối chảy yên bình. Arthur đến trước và người tình mới không để ông phải đợi lâu. Niềm vui của ông được trọn vẹn ngay khi ông nhìn thấy cô gái qua cầu. Trước nay ko mấy ai đi bộ qua đây cả, ngay cả vào những đêm hè mát mẻ này. Họ gặp nhau nhiều lần, hôn nhau, làm tình mà ko phải lo sợ bị quấy rầy. một tối Mabel đến muộn, Arthur mỗi lúc 1 sốt ruột liên tiếp nhìn lên cây cầu chập chờn ánh đèn pha ô tô. Chuyện gì đã xảy ra nhỉ ? có nhẽ cô cố tình bắt ông chờ để khiến ông tích cực hơn ? có lẽ cô không đến được tối nay ? Vừa lúc ông định đi về thì thấy bóng cô hấp tấp băng qua cầu. Chợt nghĩ hay là cho cô 1 bài học, ông nấp sau một gốc cây chờ đến tận khi cô tới chỗ hẹn hò thân thuộc, ông mới dịu dàng lại gần và đột ngột ôm ấp gọn eo lưng thon thả của cô gái. Arthur chợt rùng mình. dường như cô đã tan ra thành hư không, đúng lúc đó cô quay mặt về phía ông. kinh khủng quá - kinh khủng không tài nào tả được. Thay vì gương mặt tươi cười xinh đẹp, con mắt nhí nhảnh, đôi má hồng của Mabel, ông nhìn thấy khuôn mặt đã chết của vợ ông - trắng bệch như phấn, đôi mắt thờ thẫn đầy tử khí đang đe doạ ông làm ông kinh hồn sợ hãi. Ông nhảy bật trở lại, thét lên khiếp vía. Bóng ma chỉ một ngón tay cảnh cáo về phía ông rồi biến mất ngay trước mắt ông. Ông bỗng nhớ lại lời nguyền bên giường chết của vợ và bỏ chạy thục mạng khỏi chỗ hẹn trên đôi chân run rẩy. Lên đến chân cầu, chạy được quãng ngắn, ông thấy Mabel đang đi về phía mình. Nhưng đó có phải cô gái goá trẻ đẹp hay hồn ma khủng khiếp nọ mặc quần áo của Mabel ? Ông đợi trong nỗi sợ hãi, run lẩy bẩy, thở hổn hển sau cơn chuyển động quá sức không quen vừa qua, ông chưa bao giờ chạy nhanh như thế trong đời mình, và trong bóng tối nhập nhoà ông ko dám chắc thật giả cho đến khi cô gái đến gần. "Anh nóng ruột quá phải ko anh yêu ?". Cô cười dịu dàng, hai tay ấp ủ choàng lấy cổ ông hôn lấy hôn để. Ông thở phào nhẹ cả người bởi cơ thể cô gái có hơi ấm và ngửi thấy mùi nước hoa huệ quen thuộc cuả Mabel. Arthur run rẩy gỡ tay cô gái ra, ông lại nhớ đến mùi mộ người chết và ngón tay cảnh cáo của bóng ma vợ cũ. "Có chuyện gì thế, anh Arthur ? Người anh run bắn lên kìa. Anh giận em đến muộn phải ko ? Hay cái gì đó nhảy chồm vào anh từ sau bụi rậm ?". Arthur cố lùi người ra xa và tránh né câu hỏi bằng cách tỏ vẻ khó chịu vì sự chậm trễ của cô gái. Ông hỏi việc gì đã khiến cô đến muộn. "Em sorry đã đến muộn, Arthur. Bà mẹ nuôi em tới thăm em nên em không thể nào bỏ bà ở lại được. Nhưng có gì đâu, giờ em đã ở đây rồi. Đến chỗ chúng mình vẫn ngồi đi rồi em sẽ kể cho". Cử chỉ của cô đầy hấp dẫn, cô âu yếm ông mà ví như ngày thường hẳn đã làm máu trong người ông sôi lên rồi. Nhưng tối nay, ông run rẩy sợ hãi với ý nghĩ trở lại nơi đã gặp người vợ quá cố của ông vừa hiện về ăn hiếp. Ông thích nơi công cộng vui vẻ, tiêu khiển và nhất là vài giọt Scotch giúp ông quên đi cơn ác mộng vừa rồi. Nhưng Mabel khăng khăng khước từ đến bất kỳ nơi công cộng nào với ông và khi ông nhất định ko thay đổi quan điểm thì cô nói rằng ông ko còn yêu cô nữa. "Nếu anh tới những nơi đó, anh sẽ tìm được bọn nữ giới cũng chỉ chăm chăm tới đó để tìm bạn tình, Arthur Noakes ạ". Arthur phân bua giảng giải rằng ông vẫn yêu cô, nhưng Mabel mặc cảm và cố chấp, cảnh cáo nếu ông bỏ cô đi đến chỗ đó bây giờ thì cô sẽ ko thèm gặp ông nữa, bởi như thế có tức thị tình thương và sự âu yếm của cô ko còn là nỗi khát khao và cần thiết đối với ông; thế thì quan hệ của họ nên kết thúc từ đây. Nhưng Arthur vẫn còn run lắm. Mabel tỏ ra nhỏ mọn, lặt vặt và ông không tin là cô sẽ khước từ gặp nhau lần sau nếu được bắt buộc. Có một việc ông vững chắc nhất - ông sẽ chẳng bao giờ sử dụng địa chỉ trữ tình đó bên bờ sông để làm nơi hò hẹn nữa. Arthur đến phòng hoà nhạc riêng lẻ và sau vài cốc rượu, trong không khí sôi động của âm nhạc, ông chỉ còn nghĩ sự thể gần đây là sự hình dung. Làm sao 1 người chết có thể hiện về như thế được ? Sáng hôm sau, Arthur gặp Mabel đến cửa hàng nhưng lần này ko kể cô là 1 bạn trai mới và cô phớt lờ ông. Ô, thưa bà goá phụ trẻ, nếu cô làm như thế thì tôi cũng sớm tìm người khác, 1 người hấp dẫn hơn và ko sợ bị nhìn thấy ở nơi công cộng như cô. Sự chọn mua tiếp theo của ông là một cô chồng còn sống nhưng ở trong hải quân, phải xa nhà quanh năm. Tên cô ấy là Alice. Cô không đẹp nhưng dễ nhìn, có trái tim nồng nàn và thân thể rất khêu gợi. Cô thường mời ông đến nhà chơi. Alice nấu một bữa ăn ngon, có cả bia và rượu Gin. Cô còn mời ông hút xìgà, có lẽ của chồng cô, Arthur nghĩ thầm, tự tay châm cho ông hút rất ân cần. Ông ngả người xuống ghế, lòng tràn trề cảm giác dễ chịu, khoan khoái. Alice ngồi bên ông, họ ve vuốt, âu yếm và hôn nhau. Lát sau cô đứng dậy. "Hút nốt điếu xì gà của anh đi, còn em đi thay áo quần đây, Arthur". Mắt cô nhìn ông khêu gợi, mời mọc. "Lúc nào em gọi thì anh lên nhé". "Em biết là anh nóng lòng mà," ông đáp lại, "đừng lâu quá nhé em yêu". dường như khoảng 1 hay hai phút sau, Alice quay xuống, áo quần vẫn mặc trên người, nhưng là bộ áo quần khác, bên cạnh cô là luồng ko khí lành lạnh ghê ghê. Ông đứng chồm dậy, điều xì gà rơi xuống thảm, ko còn tâm trí đâu để thấy nó đã bắt lửa cháy âm ỉ. một nỗi sợ hãi ập đến, không hề Alice đang đứng trước mặt ông mà là hồn ma của Edith, gương mặt người chết trắng mốc nhìn ông lừ lừ. Mới vài phút trước đây ông còn đứng chỗ này lòng tràn đầy hạnh phúc và khát khao, còn giờ đây hai chân ông chôn chặt xuống sàn, cứng người vì sợ, hai cánh tay khô khốc, xương xẩu và lạnh lẽo ấp ủ lấy cổ ông, hai đôi mắt nguyền rủa ông, từ hai vành môi xám xịt phun ra luồng hơi thối của cơ thể người chết đang phân hủy. Đúng lúc đó giọng nói nhẹ nhàng từ trên gác vọng xuống : "Anh lên được rồi đấy, Arthur yêu dấu". Bóng ma lại biến mất. Nhưng cảm xúc hai cánh tay toàn xương vẫn đè trên cổ ông, mùi xì gà không át nổi mùi mộ và thân thể người chết. >> Xem thêm: truyen ngan tinh yeu truyen ngan