sự thật con người tồn tại trên trần gian này là 1 loài vật với thể được coi là ác độc nhất. Bởi chính con người là nguyên nhân dẫn đến trái đất như hiện nay và chính con người tự tay tàn sát đa dạng loài động vật và đưa chúng tới bờ bại vong. Tuy nhiên cũng ko phủ nhận sở hữu những người đích thực sở hữu tâm và nhiệt huyết vẫn đang tìm mọi cách để bảo vệ những người còn lại. hãy cùng xem mẩu truyện hay dưới đây và suy nghĩ về cuộc sống cũng như về tự thân mỗi chúng ta nhé. thêm nhiều truyện ngắn hay các đám mây xám nặng như chì xóa sạch sắc trời xanh, trĩu rẻ lè tè trên mặt biển giá băng vừa thẫm tối, và nghe đâu trên dương thế này chẳng còn gì khác ngoại trừ những đám mây kia, ngoài cơn gió sắc như dao lồng lên từ giữa biển khơi và xuyên suốt thịt da người. Gió điên cuồng vần vũ hắt lại từ phía biển cơ man nào những hạt bụi nước đã biến thành các viên đạn băng, xoáy lên từ mặt đất từng bựng cát lạnh và sắc tựa kim châm. Mây đen ùn ùn to dậy, phình to, cuồn cuộn đùn lên như mực nho kín nghịt chân mây. Sóng gào, gió rú át nhau, báo hiệu rằng bão tuyết chẳng còn xa nữa. Trên nền xã hội sầu thảm ấy, nơi chỉ tồn tại mỗi ba màu đen trắng xám cừu địch lẫn nhau nhưng cùng sinh ra từ giá lạnh, chầm chậm bước 1 dạng hình lẻ loi nhỏ con, cũng tuyền hai màu trắng đen như đa số vật chung quanh. Chân không tất, dép bện rơm, những dấu chân phơn phớt in trên cát dọc ven bờ biển; các làn sóng đói khát bèn ân hận hả thè loại lưỡi dài nghêu liếm sạch, nhe hàm răng bọt trắng rồi ngay thức thì lùi phắt lại. Biển cùng gió đuổi theo gót kẻ bộ hành, chỉ chực nuốt chửng nguời ấy, xé ra trăm mảnh, nghiền thành tro bụi, nhưng người đấy vẫn can trường đi, đi mãi dọc khúc quanh bờ cát, thân vẫn thẳng, chỉ vạt áo kimônô đen cùng mép khăn trắng bịt đầu khẽ lay động theo chiều gió. Bỗng từ xa xuất hiện những bóng đen xé toạc bức màn trắng xám của tuyết sương. với nhiều dòng bóng như vậy. Từng người một, họ nhô khỏi màn sương, tiến về phía kẻ bộ hành. Và chính giữa khúc quanh bờ cát, những bóng người kia và kẻ độc hành gặp nhau. Kẻ trước người sau bước ra từ màn sương, họ là các người khỏe mạnh, cứng rắn. Nhưng, sức cộng lực kiệt, họ ko vươn thẳng mình được nữa. Lưng còng xuống, cứ mỗi bước nặng nề, chân họ lại thụt sâu trong cát. Từ xa, trông họ như các chiến binh có giáp trụ sẫm màu, nhưng lại gần thì giáp trụ hóa ra chỉ là trang phục thường tình của những nhà sư hành hương: mũ trùm đầu, áo cà sa bằng vải thô. Tay họ cầm tráp kinh cùng thiền trượng đầu bịt sắt mà khách hành hương vẫn dùng. Mặt phờ phạc, xám ngoét vì đói khát và giá lạnh, mắt chạy quầng thâm, trông họ chẳng với vẻ gì nhận được sự phù trì của Phật. Từng bước một họ lê về phía trước, tì cả thân mình lên thiền trượng, trong khi cát dính như hồ lúc lúc lại quến chặt lấy chân họ, như không muốn để họ tiến thêm bước nào nữa. khi tới ngang hàng các nhà sư, kẻ bộ hành trơ trọi cúi chào rồi định cứ thẳng đường mình mà đi. Mặt các nhà sư lộ vẻ kinh ngạc, kế đó là kinh ngạc. Họ cúi chào đáp lễ, và người đi đầu lớn lớn như hộ pháp liền lên tiếng bằng giọng oang oang: - Này bạn ơi, cho nhắc chuyện chút nào! - xin lỗi... đọc thêm truyện ngắn tình yêu Giọng kể ngân như chuông bạc. Gió từ phía biển tràn lên, hất tung đuôi khăn bịt đầu trắng nuột khỏi trán kẻ bộ hành. Dưới manh lụa trắng phân phất, các nhà sư thấy khuân mặt một đàn bà. Nàng trẻ lắm, chừng hai mươi tuổi, không hơn. Tiết trời lạnh giá tô sắc hồng ưng ửng cặp má nàng nhẵn trơn như má trẻ nít. Mắt nàng trong veo như mắt em bé. Họ há hốc mồm nhìn người phụ nữ. - Đường chúng tôi xa ngái, nhọc nhằn. Lối đi sắp nhất bị tuyết lở, anh em chúng tôi đành bắt buộc đi vòng, nơi chẳng sở hữu đường đi. Chốn này chúng tôi ko biết. Sư tỷ ơi, xin hãy cho biết mới đây mang hương thôn nào chăng, hay dù chỉ 1 túp lều đơn độc ngõ hầu chúng tôi nương náu cho qua đêm gió bão này? - Nhà sư đề cập hết sức lễ độ, cố ghìm cho giọng mình bớt oang oang dù chỉ 1 chút. - Trời đã nhá nhem rồi. Chẳng bao lâu nữa bóng tối sẽ bao trùm mặt đất. Liệu chúng tôi còn kịp tới chỗ mang người chăng? - tội nghiệp, chư huynh mệt bã người kìa! - Giọng kể ngân như chuông lộ vẻ cảm thông. - Nhưng khổ nạn của chư huynh gần đến khi mãn rồi... Chư huynh thấy mũi đất kia không? Đằng sau mũi đất sở hữu 1 làng chài đó. Còn nếu chư huynh sang phía bên kia núi, bí quyết chừng hai dặm rưỡi sẽ gặp 1 thiền môn. - Đa tạ sư tỷ! - một nhà sư rẻ lùn vạm vỡ đứng bên chàng hộ pháp kêu lên. - Nghe không, hỡi những huynh? Ta chẳng bị đọa đày bao lâu nữa đâu. Chốc nữa thôi ta sẽ được sưởi ấm và được ngủ. Tiến lên! - Chúc chư huynh xuất hành hạnh lộ. cầu xin Đức Phật độ trì phù hộ cho chư huynh! Người thiếu nữ khẽ cúi đầu dấn bước. Nhưng giọng nhà sư hộ pháp đuổi theo: - Này sư tỷ khả kính ơi, lẽ nào giông bão rét buốt thế này cô cứ 1 mình như vậy mà đi? sư ni mỉm cười, che mồm bằng tay áo: - Đừng lo, thưa những sư huynh. Bần ni từng sống lâu ở đây, thuộc nằm lòng đường đi lối lại. Hơn nữa, thảo am của bần ni chẳng xa lắm đâu... Thế rồi lại nghiêng mình, ni sư dời gót. các nhà sư chào sư ni, nàng đáp lễ từng người 1. Nhưng khi đến chỗ người cuối cộng trông như một nhà sư khất thực đầu đội mũ rơm tùm hụp xuống tận chân mày, nàng mở lớn mắt. - xin lỗi, có nên chúa công đấy không? - Nàng cất tiếng, bất giác tiến một bước về phía nhà sư. Hàng áo cà sa màu xám sững lặng trong giây phút, rồi lại khởi đầu run lên hầu như ko thể nhận thấy. có lẽ ngay phút giây này gió bỗng bừng lên một sức mạnh mới, cường liệt hơn trước nhiều... 1 trong các nhà sư bỗng chộp lấy chuôi các thanh kiếm giấu bên dưới áo cà sa. Nhưng khi thấy nhà sư đi sau cuối càng kéo sụp mũ rơm che mặt, nghe đâu muốn hạn chế cái nhìn của mình, ni sư lại cúi chào lần nữa, đoạn quay sang người hộ pháp đang nhìn nàng bằng con mắt nảy lửa chẳng lấy gì khiến cho mĩ ý. - Bần ni nguyện cầu và trông mong lượng từ bi của Phật. Đường đi khấp khểnh, mong sao Ngài luôn phù trợ chư huynh. Xin chư huynh miễn thiết bị giả dụ bần ni sở hữu kể điều chi ko phải... - những ngón tay thon thả của nàng lần dòng tràng hạt rút ra từ ngực áo. khi giọng kể du dương như làn gió nhẹ mùa hè xuyên qua giông bão mà đến tai nhà sư đi đầu, nàng đã xoay lưng, chắp tay tụng niệm đi vào màn tuyết mịt mùng. - Nó đoán ra! Nó nhận ra chúng ta! - nhà sư lùn tịt trông như con cua rền rĩ. - Ở đây vắng vẻ, hay ta bổ một nhát cho xong, kẻo rồi lại rước họa? - Im đi, Xabưrô, - người hộ pháp kể. - Ta là nhà sư kia mà, dẫu bất đắc dĩ, nhưng vẫn là nhà sư. Hơn nữa, dù sao cô đấy vẫn là phụ nữ. - Nhỡ nó lăn tay thì sao?... tới làng, chúng nó sẽ thộp ta mất... - Thôi đi, Xabưrô, - nhà sư khất thực kể khàn khàn rồi quay lại chàng hộ pháp. - Ai nấy kiệt lực cả rồi, Benkêi. cần đi gấp lên. Chàng hộ pháp vung thiền trượng. - ấy, đã nghe chưa, Xabưrô? Cả chúa công cũng đề cập... Cứ xem phương pháp cô gái tiễn chân ta cũng biết, cô đấy sẽ ko lăn tay, ngay cả lúc đoán được chúng mình là ai. Nào đi, rét căm căm mà cứ đứng đực ra thế. Toán người cất bước. Gió từ biển lồng lộng tạt xiên cứa vào má họ bằng các hạt băng nhọn buốt. - Mình không hiểu nổi khiến sao phụ nữ con gái mà lại dám qua nơi hẻo lánh này 1 thân một mình, đã thế còn trong giông tố bão bùng thế này... - Xabưrô nhắc mang nhà sư tên là Benkêi. - Cứ cho là nhà cô ta chẳng bao xa... đó, ngay cả dân chài cũng chả còn mống nào, rúc trong lều cả rồi... - cần... Thật quái lạ! - Benkêi ậm ừ. - vừa qua nào sở hữu đường ngang ngõ tắt nào đâu. Ta đã cố tình tìm đường dài nhất và vắng vẻ nhất để lừa các tên bám đuôi. Còn chuyện tuyết lở... đành nên nhắc dối vậy. Xabưrô vẫn không thôi: - Mình vẫn không sao hiểu nổi khiến cho sao cô nàng kiều diễm thế kia lại đi tu. Cậu có thấy ánh mắt cô nàng thế nào ko, chân mày nữa? người ta đồn miền Bắc nhiều gái đẹp quả ko sai... Nhưng ở đây, ngay chốn khỉ ho cò gáy này, đùng một dòng, ta gặp một đóa hoa xuân thùy mị... Này, với lúc cô nàng không hề tu tiếc gì sất mà là giống hồ tinh, hay nữ thần tuyết? Benkêi chợt đứng lại. Lời của Xabưrô làm anh sực nhớ một truyền thuyết anh đã nghe dân xứ này đề cập từ lâu. - Sao lại giới hạn thế? - Xabưrô hỏi, ngơ ngác nhìn Benkêi.- Đi đi, coi kìa... Mà cũng ngộ, nàng ẩn tu ấy từng gặp chúa công Yôshixưnê của chúng mình ở đâu được nhỉ? xem tiếp truyện ngắn
Đọc truyện ngắn để cho tự thân được thư giãn, được thoải mái. Cảm ơn tác giả đã cho tôi những phút giây dễ chịu khi đọc truyện. Hãy viết tốt hơn và viết nhiều truyện hay nữa bạn nhé