Con người là vậy có thể thấy được cái bên ngoài tuy nhiên chẳng thể thấy được vẻ chứa ẩn bên trong nó. Có câu nói đừng nhìn mặt mà bắt hình dong quả ko sai. Con người có thể thấy được vẻ ngoài của họ nhưng trong họ chưa đựng bao nhiêu điều bất thần thì chắc chẳng nào ngờ tới được. nhưng con người thường biểu hiện sự thành tâm và bản năng của mình qua những cách mà họ đối diện với mọi người. Qua đó bọn mình cũng có thể kiểm tra căn bản nhưng chẳng thể hoàn toàn xác thực về 1 ai đó cả. Xem thêm truyện ngắn tình yêu cực hay Cô lấy tên là Belisa Crepusculario, chẳng phải vì cô đã được rửa tội bằng cái tên ấy, hay vì đó là tên mẹ cô đặt cho, nhưng vì chính cô đã tìm ra và choàng lên mình chất thơ của "hoàng hôn" và "sắc đẹp". Cô kiếm sống bằng nghề bán chữ. Cô đi khắp giang san, từ những đỉnh núi cao giá lạnh đến bờ biển thiêu đốt, dừng chân ở hội hè hay phiên chợ, dựng lên bốn cây cột che bằng tấm bạt để tránh nắng mưa trong khi phục vụ khách hàng. Cô không phải bán rao, vì sau khi lang thang xa gần, ai cũng hiểu cô. Có những người đợi cô từ năm trước sang năm sau, và khi cô xuất hiện trong làng, bọc dưới tay, họ sẽ xếp hàng trước quán của cô. Giá cả của cô phải chăng. Với năm centavos, cô đọc thơ từ trí nhớ; bảy centavos cô tăng phẩm chất những giấc mơ; chín centavos cô viết thư tình; mười hai centavos cô đặt ra những lời lăng mạ kẻ địch vô phương hoà giải. Cô cũng bán những câu chuyện, chẳng phải nghĩ đến, mà là những câu chuyện dài có thật, cô lập lại 1 mạch, không bao giờ sót chữ nào. Cô mang tin tức từ tỉnh này sang tỉnh khác như thế. người ấy trả công để cô thêm vào một hai dòng: chúng tôi sinh con trai; người nào đó mới chết; con chúng tôi thành hôn; vụ mùa cháy trên đồng. bất cứ nơi đâu cô đến, khi cô khởi đầu nói, một đám đông nhỏ tụ lại nghe, và như vậy họ hiểu về chuyện của nhau, về họ hàng xa, về diễn tiến của cuộc nội chiến. Với những quý khách năm mươi centavos hàng, cô tặng cho họ một chữ bí mật để xua đi buồn chán. dĩ nhiên mỗi người có mỗi chữ khác nhau, vì nếu không đó sẽ là lừa bịp tập thể. Mỗi người nhận lấy chữ của mình, với sự bảo đảm rằng sẽ không ai dùng nó như vậy trong cõi này hay thế giới bên kia. Belisa Crepusculario sinh ra trong 1 gia đình nghèo đến nỗi ko có cả tên để cho con cái. Cô chào đời và lớn lên ở một vùng đất nghiệt ngã, nơi có năm mưa thành nước lũ cuốn đi hầu hết, năm khác trời không đổ một giọt nước, mặt trời căng lên che lấp chân mây, và nhân gian biến thành sa mạc. Cho đến năm mười hai tuổi, Belisa ko có nghề ngỗng hay tiết hạnh gì ngoài việc đã chịu nổi đói và sự cạn kiệt của hằng bao thế kỷ. Trong 1 kỳ hạn hán dai dẳng, cô phải chôn bốn đứa em; khi cô nhận ra kế đến là lượt mình, cô quyết định vượt qua đồng bằng về hướng biển, hy vọng lừa được cái chết dọc đường. Mặt đất xoi mòn, nứt những nẻ sâu, ngổn ngang đá, mẩu cây hóa thạch, bụi gai và xương thú bạc màu vì nắng. đôi khi cô gặp những gia đình cũng như cô đi về hướng nam, theo ảo ảnh của nước. Có người khi khởi đầu cuộc hành trình mang theo đồ đạc trên lưng hoặc trong chiếc xe đẩy nhỏ, tuy nhiên rồi chẳng bao nhiêu lâu phải bỏ chúng vì chỉ đủ sức chuyển di bộ xương của mình. Họ lê đi đớn đau, da sần lên xù xì, mắt rát bỏng vì nắng chói. Belisa vẫy họ khi đi ngang, tuy nhiên không dừng lại, vì không có sức để phí vào chuyện thương người. Nhiều người ngã bên đường, nhưng cô bướng bỉnh đến nỗi cô sống sót vượt qua địa ngục đó và sau hết đến được những giòng nước ri rỉ thứ nhất, những sợi chỉ mỏng, hầu hết vô hình nuôi đám cây cỏ khẳng kheo, và xa hơn nữa nới rộng thành những dòng nước nhỏ và đầm lầy. Belisa Crepusculario tự cứu mạng mình và cùng lúc vô tình khám phá ra chữ viết. Trong 1 ngôi làng gần biển, gió thổi 1 trang giấy báo đến chân cô. Cô nhặt tờ giấy giòn màu vàng và đứng một lúc lâu nhìn nó, không thể xác định mục đích của nó, cho đến khi sự tò mò thắng nỗi rụt rè. Cô bước đến một người đàn ông đang tắm ngựa trong hồ nước đục bùn mà trước đó cô uống cho đã khát. Cô hỏi: - Cái gì đây? Giấu vẻ ngạc nhiên vì sự ngu dốt của cô, người đàn ông đáp: - Trang thể thao của 1 tờ báo. Câu trả lời làm cô gái ngạc nhiên, tuy nhiên cô không thích tỏ vẻ bất nhã, nên chỉ hỏi về ý nghĩa của những vết chân ruồi tản mạn trên trang giấy. - Chữ đấy cô nhóc. Đoạn này nói là Fulgencio Barba hạ đo ván El Negro Tiznao ở hiệp thứ ba. Hôm ấy Belisa Crepusculario khám phá rằng chữ đi vòng quanh xã hội ko có chủ, và bất cứ ai khôn ngoan chút ít đều có thể chiếm lấy chúng và dùng chúng để làm ăn. Cô lượng định rất nhanh tình thế của mình và kết luận rằng ngoài cách làm điếm hoặc tôi tớ nhà giàu, ko có mấy nghề cô làm được. Bán chữ có vẻ là 1 lựa chọn đáng trọng khác. Từ đó cô trau dồi nghề ấy và không khi nào bị nghề khác cám dỗ. lúc đầu, cô bán hàng mà ko hiểu rằng chữ có thể viết ngoài tờ báo. Khi hiểu ra, cô mưu toan những khả năng bất tận của nghề mình, và với số tiền dành dụm, cô trả một ông cha cố hai mươi pesos để ông này dạy cô đọc và viết; với ba đồng còn lại, cô mua 1 cuốn từ điển. Cô dồn mình vào nó từ A đến Z rồi ném nó xuống biển vì cô ko định lừa đảo người mua với những chữ gói sẵn. ° ° ° một buổi sáng tháng tám nhiều năm sau, Belisa Crepusculario đang ngồi trong lều ở quảng trường, giữa tiếng ầm ĩ của phiên chợ, bán văn kiện cho 1 ông già đã nỗ lực lãnh tiền hưu mười sáu năm. bất chợt cô nghe tiếng hò hét và nhịp móng gõ. Cô ngước lên và thấy 1 đám mây bụi, rồi một đoàn kỵ mã đang phóng vào quảng trường. Họ là thuộc hạ của Đại tá, đi theo lệnh El Mulato, anh chàng to con nổi tiếng khắp miền vì lưỡi dao chớp nhoáng và lòng trung thành với thủ lĩnh. Cả hai Đại tá và El Mulato đã trải qua đời mình trong cuộc nội chiến, tên họ đã gắn chặt với tai họa và hủy diệt. Những kẻ phiến loạn cuốn qua thị trấn như bầy thú toán loạn, phủ trong tiếng ồn, tắm trong mồ hôi, để lại cơn lốc kinh hồn theo dấu họ. Gà bay tốc lên, chó chạy tháo thân, con gái và trẻ thơ vụt đi ẩn mình, cho đến khi người sống sót duy nhất còn lại ở quảng trường là Belisa Crepusculario. Cô chưa bao giờ thấy El Mulato, và kinh ngạc thấy hắn tiến về phía mình. thêm doc truyen tinh yeu Hắn hét lên, chỉ cuộn roi về hướng cô: - Tôi đang tìm cô. Ngay trước cả mấy chữ đó, hai người xô vào tấn công cô, đẩy ngã vải bạt và đập vỡ lọ mực, trói tay chân cô và ném cô như bọc hàng ngang mông ngựa của El Mulato. Rồi họ ầm ầm chạy về phía đồi. Nhiều giờ sau đó, lúc Belisa Crepusculario gần chết, tim vụn ra như cát vì đập vào ngựa, họ dừng lại, bốn bàn tay khỏe mạnh kéo cô xuống. Cô ráng đứng vững và ngẩng cao đầu, tuy nhiên không đủ sức. Cô ngã sụp xuống đất, chìm vào 1 cơn mơ lộn xộn. Cô thức dậy một lúc lâu sau trong tiếng rì rầm của buổi tối doanh trại, tuy nhiên trước khi có đủ thì giờ phân biệt những tiếng động, cô thấy mình đang nhìn vào đôi mắt trừng trừng và nôn nóng của El Mulato đang quỳ ngoại trừ cô. Hắn nói: - Cô em, chung cục cô đã tỉnh. Để cho cô mau tỉnh táo, hắn nghiêng bình nước cho cô uống một ngụm rượu pha thuốc súng. Cô đòi được hiểu lý do bị đối xử bạo dạn như vậy, và El Mulato giảng giải rằng Đại tá cần sự phục vụ của cô. Hắn để cho cô vả nước lên mặt rồi dẫn cô đến phía xa của trại, nơi người đàn ông mà cả vùng khiếp sợ đang ngơi nghỉ trên chiếc võng mắc ngang hai gốc cây. Cô chẳng thể thấy mặt ông ta, vì ông ta nằm trong bóng râm lừa mị của lá và bóng tối ko xóa được của những năm làm tướng cướp, nhưng từ cách người phụ tá đô con thưa gởi với ông ta khiêm tốn dường ấy, cô mường tượng rằng ông ta phải có 1 vẻ mặt rất đáng sợ. Giọng của Đại tá, nhẹ và ngân nga như giọng thầy giáo, làm cô bất ngờ. Ông hỏi: - Cô có phải là người phụ nữ bán chữ? - Xin hầu ông, - cô lắp bắp, nhìn chăm chăm vào bóng tối, cố nhìn ông rõ hơn. thêm nhiều truyen tinh cam hay