Cuộc phưu lưu của đôi vợ chồng

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi tieucat, 2/6/16.

  1. tieucat

    tieucat Thành viên

    Tham gia ngày:
    16/5/16
    Bài viết:
    26
    Đã được thích:
    1
    Điểm thành tích:
    3
    Giới tính:
    Nữ
    Sinh năm 1923 tại Santiago de Las Vegas, Cuba: thánh sư là một nhà nông học và mẹ là một nhà sinh vật học. Họ sống và mở 1 vườn thực vật nhiệt đới tại Cuba nhưng sau một trận bão (1925) làm đổ nát tòa tháp và khu vườn này, họ quyết định quay về Ý và sống tại thành thị hồ San Remo thuộc vùng Liguria, Italia.

    có thể bạn thích:

    >> doc truyen tinh yeu

    >> truyen ngan

    >> truyen hay

    Ngay từ thời trung học ông đã kết bạn thân thiện với Eugenio Scalfari và Eugenio Curia, sau này đều trở thành những nhà văn và trí thức lỗi lạc của Ý. mà quan hệ quan yếu nhất trong văn nghiệp của ông là khi theo học văn khoa ở Torino, ông quen thân nhà văn nổi tiếng Cesare Pavese, sau trở nên người chỉ dẫn và cũng là “độc giả đầu tiên” cho nhiều trang viết của ông.

    Là tác giả của nhiều tiểu thuyết, tập luận văn, ông còn chủ biên hầu hết thành quả văn học quan trọng. khởi đầu xuất bản từ năm 1947, ông đã đoạt nhiều giải thưởng và vinh dự to như sau: giải Viareggio 1957; giải Bagutta, 1959; giảiVeillon, 1963; giải Feltrinelli về truyện kể, 1972; viện sĩ danh dự của Hàn Lâm Viện Nghệ Thuật và văn chương Hoa Kỳ, 1975 giải Premio Riccione (Italy), 1984. .. Cùng với nhà văn Vittorini ông chủ biên tập san Menabò.

    Ngoài việc sáng tác , ông còn là 1 nhà phê bình rất danh tiếng và cũng là nhà văn Ý trong thế kỷ 20 được dịch nhiều nhất ở Anh và Bắc Mỹ. Sau giải thưởng quốc tế Formendor ở Maiorca, năm 62, trong cuộc chạm mặt với các nhà văn quốc tế ông đã gặp nữ thông dịch nguời Argentina Esther Judith Dinger, thường được thân thiện gọi là Chiquita và hai năm sau(1964) lấy bà làm thê thiếp. Đám cươi được tổ chức tại Cuba nhưng họ về sinh sống tại Roma. Trong thời gian ở Cuba ông có gặp Che Guavara và về sau này ông có viết về cái chết của nhân vật này.Ông đã hợp tác với nhà xuất bạn dạng Einaudi và có mặt trên thị trường hội thân hữu Ý- Cuba.

    Ông mất ngày 19-9-1985 tại bệnh viện Siena bởi vì chứng xuất huyết não.

    Các tác phẩm chính :

    phần nhiều tác phẩm của Calvino là kiệt tác: bộ ba tiểu thuyết với tên gọi bình thường “Tổ tiên của chúng ta” gồm “Tử tước bị phân đôi ” (1952), “Nam tước leo cây” (1957) và “Hiệp sĩ ko hiện hữu” (1959); “Cosmicomics” (1965); “Những đô thị vô hình” (1972), và đặc biệt “Nếu 1 đêm đông người lữ khách…” (1979).

    Sau khi ông mất, ba thành phầm khác của ông cũng được tuần tự xuất bản: “Dưới bóng mặt trời Giaguaro”, “Con đường ở San Giovanni” và “Trước khi bạn nói sẵn sàng”.





    Câu chuyện sau đây được viết về một gia đình Ý vào những năm sau đệ hai thế chiến. Sự bùng nổ công nghiệp đã giúp nước Ý thoát khỏi những phá hủy của chiến tranh và mau chóng trở nên 1 trong những nước phát triển ở Âu Châu. Thế nhưng mà về bình diện thế giới, tinh thần đoàn kết, gắn bó truyền thống của gia đình Ý đã bị biến đổi và có nguy cơ bị phá căn bếp.

    Được viết từ năm 1958. Sự cảnh báo của Calvino đã đặt các nhà nghiên cứu trước vấn đề lương tâm và những năm tiếp đó ( 1961) nhiều trí thức Ý đã tham gia trong các luận bàn về đề tài “ văn vẻ và Công nghiệp ”.









    Công nhân Arturo Massolari làm ca đêm, công việc của anh ngừng vào sáu giờ sáng. Để về nhà, anh phải đi 1 quãng đường dài. Những khi trời tốt anh đi bằng xe đạp còn lúc có mưa hay những tháng muà đông anh phải dùng xe điện. Anh về đến nhà trong khoảng sáu giờ tư mươi lăm đến bảy giờ, nghĩa là trước hoặc sau tràng chuông báo thức nhưng hiền thê mình, cô Elide, đã thiết đặt.

    Có hai thứ tiếng động vang lên cùng lúc: tiếng chuông báo thức và tiếng chân của chồng bước vào nhà. nhì thứ tiếng động đó chồng chất trong đầu Elide, cùng tới trong giấc ngủ say, nhưng mà cô còn muốn kéo dài thêm bằng cách áp sát mặt vào chiếc gối. Sau đó cô bước xuống giường, mắt nhắm mắt xuôi tay mở cho nhì tay vào chiếc áo choàng, và những sợi tóc phủ loè xoè xuống mắt. Cô đi xuống nhà bếp và thấy Arturo đang lấy từ túi xách các thứ nhưng anh đem đến hãng: chiếc cà mèng đựng thức ăn, bình thermos…và những chiếc hộp ko rồi đặt chúng trong chậu rửa bát. Lúc đó anh cũng vừa đốt bếp để pha cà phê. Biết chồng đang nhìn, Elide cảm thấy hoảng sợ. Cô mở lớn mắt và muốn đưa nhì tay lên che đầu, cứ như mỗi lần cô đều mắc cỡ cho cái hình ảnh trước tiên nhưng mà chồng nhìn thấy mỗi khi bước vào nhà, đầu tóc cô luôn rối bù trên gương mặt ngái ngủ. Khi nhì người ân ái hay ngủ tầm thường thìa là chuyện khác, buổi sáng khi thức dậy, cả nhị cùng phờ phạc và có tầm thường cảm xúc thiếu ngủ như nhau.

    Có thỉnh thoảng Arturo bước vào phòng ngủ để lay thức phi tần, anh còn mang cho cô tách cà phê nóng trước khi chuông báo thức reo; mà lúc đó mọi sự đều rất tự nhiên, vẻ cau có lúc cô thức giấc trông giống như một sự lười nhác ngọt ngào, cô ưỡn người, nhị cánh tay trần giạng ra và rốt cục cô quàng vào cổ chồng 1 cách âu yếm. Họ ôm nhau. Arturo còn mặc trên người chiếc áo khoát và lúc anh đến gần là cô hiểu ngay thời tiết hôm đó: trời mưa, có sương đui hay tuyết, tùy theo hơi lạnh giá hay sự ẩm thấp trên người anh. tuy vậy cô vẫn hỏi: “Thời tiết thế nào, anh?” và lúc ấy anh khởi đầu than thở, kể lể về những gian khó đã gặp mặt. Anh thường khởi đầu từ đoạn cuối: quá trình trên xe đạp, thời tiết khi vừa bước ra khỏi xưởng, nó khác với chiều hôm trước ra sao rồi những bực bõ trong công tác và những chuyện ngồi lê đôi méc trong hãng xưởng…

    Vào giờ đó căn nhà chỉ vừa được sưởi ấm, nhưng Elide cũng phải khoả thân, rùng mình bước vào phòng tắm. Sau đó anh chồng cũng vào theo, bình tĩnh cởi đồ, lờ lững kỳ cọ, và để ý xoá những vết dầu trong xưởng máy. Cứ thế, cả nhì trần trụi và lạnh lẽo, đứng vòng vo cái bồn rửa bé bỏng, đôi lúc họ đụng, đẩy nhau hay giật lấy cục xà phòng, ống kem đánh răng và tiếp tục nói với nhau những điều cần nói; Cũng có lúc họ thể hiện vài cử chỉ thân thiện, giúp nhau kỳ lưng, khe khẽ ve vuốt và rốt cục ôm lấy nhau 1 cách vội vàng. mà thình lình Elide kêu lên: “Chúa ơi! Mấy giờ rồi vậy?” rồi vội vàng chạy đi mang vớ, mặc váy, vừa đứng soi mặt trước tấm kính trên bàn phấn vừa đưa bàn chải chạy lên chạy xuống trên mái tóc bù, nhì hàm răng còn cắn chặt cái kẹp tóc. Arturo bước tới sau lưng hoàng hậu, đốt một điếu thuốc và nhìn thê thiếp đang đứng bên mình, mỗi lần rít thuốc anh đều cảm thấy hoảng sợ bởi đứng đấy mà ko biết phải làm gì. rốt cục Elide đã chuẩn bị, cô vội tròng lên người chiếc áo khoát, hôn vội chồng rồi mở cửa, chạy nhanh xuống cầu thang.



    Còn lại riêng lẻ Arturo theo dõi tiếng chân của Elide bước trên các bậc thang cho đến tự nhiên còn nghe thấy và anh vẫn tiếp tục theo dõi bằng suy tưởng tiếng lún nhảy nhanh nhảu trong sân, tiếng mở cửa chính của toà nhà, tiếng chân bước trên vỉa hè cho đến tận trạm dừng tàu điện. Riêng tiếng bánh sắt trên đường ray thì anh nghe rất rõ khi nó rít lên để dừng lại, và tiếng động khô khốc của bàn đạp khi có người leo lên. “May quá, cô ấy đã bắt kịp”, anh nghĩ và thấy bà xã mình đứng dày đặc giữa đám công nhân phần lớn, nam và nữ, trên xe số 11 đang chở họ tới nhà máy như mọi ngày. Anh dụi tắt điếu thuốc, đứng lên khép nhị cánh cửa sổ, căn hộ tối sa sầm lại và anh đi ngủ.

    Chiếc giường ngủ vẫn như lúc Elide đứng dậy, nhưng mà về phần giường của mình, Arturo thấy nó vẫn còn nguyên, như vừa thế hệ trải giường. Leo lên giường, anh nằm ngay ngắn ở phần mình, nhưng mà lát sau lại thò 1 chân qua phía bên kia, nơi có hơi ấm của hậu phi, sau đó anh còn thò thêm chiếc chân kia nữa…và cứ thế dần dần anh lăn người di chuyển toàn thân sang phần giường của hiền thê, trong cái hơi ấm được giữ lại ở cái chỗ lõm có hình dáng của thân hình Elide. Anh áp má vào chiếc gối của bà xã để cảm nhận mùi thơm của cô và thiếp dần vào giấc ngủ.

    Buổi chiều khi Elide trở về nhà cô thường thấy Arturo đang chờn vờn trong nhà: Anh đang đốt lò sưởi hay thổi nấu cái gì đó. Anh thường làm một vài việc trước bữa cơm chiều, như trải lại giường nằm, dọn dẹp chút đỉnh hay ngâm áo quần để chờ hiền thê về giặt. nhưng Elide thấy mọi thứ chồng làm đều rất sơ sài. Cô quá biết chồng mình cẩu thả và ít quan hoài tới những việc này: những gì anh làm thật ra chỉ để gạt gẫm thời gian trong lúc chờ hoàng hậu về, như để giúp vợ tí đỉnh khi anh vẫn còn ở nhà, trong lúc bên ngoài đèn đường đã bật sáng và thê thiếp đang tất bật đi từ cửa tiệm này sang cửa tiệm khác trong sự rộn rịp kì dị do đó là thời khắc các bà nội trợ đang vắt chân buôn bán những thứ cấp thiết cho bữa cơm chiều.

    chung cục Arturo nghe tiếng chân phi tần bước lên cầu thang, tiếng vang hoàn toàn khác tiếng động vào ban sáng, lúc này nặng vật nài hơn do cô bước từng bước mệt nhọc sau 1 ngày làm việc và còn phải mang những túi thức ăn vừa mua được. Anh mở cửa bước ra hành lang, đỡ lấy các thứ cho phi tần, rồi cả nhì cùng bước vào nhà và nói chuyện. Chưa kịp cởi áo khoát cô hậu phi đã ngồi phịch xuống chiếc ghế trong nhà bếp Hình như chồng lấy thức ăn từ túi xách ra. Ngồi nghỉ một lát rồi Elide kêu khẽ khàng “ Thôi, làm cái gì đi !” vừa nói cô vừa đứng lên, cởi áo khoát và thay quần áo mặc trong nhà. Cô mở đầu nấu bữa ăn tối cho hai người, sau đó sẵn sàng bữa ăn nhẹ để chồng mang vào nhà máy cho giờ nghỉ giải lao vào một giờ khuya và bữa điểm tâm cho mình để mang theo vào sáng thông dụng ưu điểm ; Bên cạnh đó cô còn phải sửa soạn sẵn sàng bữa cơm cho chồng vào mai sau lúc anh tỉnh.
     

Chia sẻ trang này