sự thực con người tồn tại trên trần giới này là 1 loài vật có thể được coi là độc ác nhất. Bởi chính con người là nguyên do dẫn đến trái đất như ngày nay và chính con người tự tay phai sát nhiều loài động vật và đưa chúng đến bờ tiêu vong. nhưng cũng không phủ nhận có những người thực sự có tâm và tâm huyết vẫn đang cố gắng để bảo vệ những người còn lại. hẵng cùng xem mẩu truyện ngắn hay dưới đây và suy ngẫm về cuộc đời cũng như về tự thân mỗi chúng ta nhé thêm truyen ngan tinh yeu Có nhiều cái tên lạ được ra đời để thay thế những tên người ta thường dùng. chẳng hạn như "Thành phố hòa bình" thay vì "Nghĩa trang". có lẽ người ta nghĩ rằng người chết thì ko còn cãi vã, ghen ghét, thù hận, chém giết nhau nên hòa bình mãi mãi ngự trị. Có ai kiểm nghiệm điều này chưa nhỉ\? Nghĩ cho cùng, để chứng thực điều này thì người ấy phải đi vào xã hội người chết. Có ai trở về từ cõi chết để nói lại điều họ tai nghe và mắt thấy ? Tuy thế nghĩa địa vẫn được gọi là "Thành phố hòa bình". Cái tên nghe nhẹ nhàng và đỡ cô lạnh hơn "Nghĩa trang" đa số. cũng thế như vậy, có một cái tên nghe hách vô cùng: "Phố ngàn sao" - dùng để ám chỉ dãy lều san sát nhau được căng bằng những miếng nhựa vá víu ngay ngoại trừ đống rác to xù giữa lòng thành phố. "Phố ngàn sao" được chính thức "xây cất" khi đống rác bước vào độ vững mạnh nhanh nhất. Mấy chục con người (già, trẻ, lớn, bé) đổ xô về ngoại trừ cái đống rác này lập nghiệp. Mà phải an cư rồi mới lạc nghiệp được chứ\. Thế là người ấy khởi công "xây cất" một công trình nhanh nhất trong lịch sử của ngành xây dựng - "Phố ngàn sao". Dân cư của "Phố ngàn sao" là những kiều bào từ những miền quê xa, bỏ ruộng vườn, bỏ đất đai, bỏ mồ mả ông bà mà đi tìm 1 tương lai khấm khá hơn, tốt đẹp hơn - một tương lai không tính cái đống rác! Con Ti lọ dọ đến "Phố ngàn sao" vào một chiều mưa đằm đìa với túi nhỏ trên vai đựng vài bộ áo quần vá và cái bụng sôi sùng sục. Dân cư trong phố đang bận lo tìm thau, chậu, lon, tô để hứng nước mưa dột lỏn tỏn. Chẳng ai lưu ý đến 1 con bé ốm gầy đét ướt như chuột đang ngẩn người nhìn người khác. Ở cuối phố, thằng Tèo đang ngồi xổm bên cái lò lửa làm bằng ba cục gạch, giơ tay ngoắt con Ti vào "nhà" của mình. Con Ti e thẹn, khép nép ghé ngồi vào cái chỗ thằng Tèo nhường. Nó xòe hai bàn tay đầy những xương ra hơ bên ánh lửa. - Mày ở dưới mới lên hả? - Thằng Tèo có vẻ sành sỏi. Con Ti gật đầu, mắt mãi lo nhìn chén cháo trên tay thằng Tèo. - Quê mày ở đâu ? Con Ti nuốt nước bọt 1 cái ực: - Tui ở Gò Công. Thằng Tèo thấy tội nghiệp con nhỏ khách phương xa nên đưa phần cháo còn lại của mình về phía con Ti. - Mày đói bụng lắm hả ? Tao chỉ còn bi nhiêu thôi. Mày ăn đi. Con Ti thoáng ngần ngại, tuy nhiên rồi cũng bưng chén cháo từ tay thằng Tèo húp ngon lành. - Tui cám ơn ông nghen. Từ hồi sớm mơi tới giờ tui chưa có gì trong bụng hết trơn đó. - Sao mày lên đây có một mình? bác mẹ mày đâu ? - Tía tui chết rồi\. Má tui ở dưới quê dí lại mấy đứa em. Thằng Tèo chắc lưỡi, lắc đầu: - Mày ở lại đây đỡ đi . Chừng nào có tiền rồi mua miếng ni lông căng lên ra riêng. Ông già tao hiền lắm. Con Ti ngó một vòng quanh khoảnh đất được gọi là nhà của thằng Tèo: 1 chỗ khô ráo chừng hai thước vuông để ngủ, mấy bộ quần áo, mấy cái bao bố nằm một góc, mấy cái đèn bình, một cái lò bằng ba cục gạch, mấy cái nồi móp méo, mấy cái chén mẻ và muỗng nằm trong rổ. Nó tò mò: - Quê ông ở đâu dị ? Ông lên đây hồi nào ? - Tao ở Rạch Giá. Nhà tao lên đây được gần hai năm rồi. Xem lại mấy cái đèn bình, thằng Tèo tiếp: - Ở dưới quê làm ăn bết bát quá. Ông già tao đi theo mấy người chòm xóm lên đây. - Tía ông đâu rồi ? - Ổng đi ra mua cái bóng đèn. Bóng đèn của tao bị đứt hồi tối bữa qua. Làm cái nghề này, bóng đèn quan trọng như con ngươi của mình dị đó. Người đàn ông đội cái áo mưa xanh bước nhanh vào "nhà" của thằng Tèo. - Trời mưa gì dai nhách! Tối nay mà mưa cái điệu này thì tiêu. Ủa mày là đứa nào? Con cái nhà ai ? Con Ti còn đang ấp úng thì thằng Tèo đỡ lời: - Nó ở dưới Gò Công mới lên. Đi có riêng lẻ ên hà. Quay sang con Ti, thằng Tèo hỏi: - À mà mày tên gì ? - Tui tên Ti. - Tao tên Tèo. Mày cứ kêu ba tao là bác Tư. Rồi lại quay sang ông Tư, thằng Tèo làm một hơi: - Con kêu con Ti nó ở lại đây đỡ. Thấy nó một mình cũng khổ thân, chân ướt chân ráo mới lên. Nó chắc cũng cỡ con Lành hén ba ? Ông Tư chậm rãi vò điếu thuốc rê: - Ừ thì con Ti ở đây đi rồi tính sau. Thằng Tèo lo đồ nghề để tạnh mưa là mình đi liền đó nghen. Ông đốt điếu thuốc rồi ra trước lều đứng nhìn lên trời. Ông Tư ko nhắc chi đến Lành. Con Ti thoáng thắc mắc tuy nhiên ko dám hỏI\. Thấy ông Tư trầm ngâm quá, con Ti định mở miệng nói tiếng cám ơn mấy lần nhưng rốt cuộc lại làm thinh. Nó chỉ hiểu lấy mấy bộ đồ vá ra máng lên cho khô. oOo Tắt mặt trời, người ấy đã nghe tiếng xe cần cẩu gom rác, đổ rác. Chiếc xe ậm ạch phun ra những ngụn khói đen ngòm. Cái cẩu của nó có cái miệng rộng tang hoác hả ra cạp mớ rác ở góc này rồi quay qua phun ra cái phẹt ở một góc kia. Mùi tanh của cá mắm, mùi hôi của các thứ bỏ đi, và mùi dầu nhớt trộn chung lại tạo thành một mùi đặc biệt: Mùi rác. Cái mùi này lôi cuốn lũ ruồi vô cùng. Tiếng ồn ào quá đỗi của xe cần cẩu, tiếng ruồi bay vo ve, tiếng những người lượm rác ới ới gọi nhau là dàn âm thanh chính của cảnh sinh hoạt nhộn nhịp về đêm nơi đống rác. Còn nữa, những bóng đèn bình trên đầu của người lượm rác quét qua lại giữa đêm đen như những ngôi sao xẹt hay những con đom đóm đồ sộ nhấp nháy\. đa số những thứ đó đã đủ để mô tả một cuộc sống về đêm của "Phố ngàn sao". Con Ti đi theo ông Tư và thằng Tèo học nghề cũng được gần tháng nay. Người làm nghề lượm rác ở "Phố ngàn sao" phải có cái bọc vác trên vai, cái đèn bình đeo trên đầu, cái móc sắt, cái áo mưa (dù trời không mưa). Con ti thuộc nằm lòng những thứ gì đừng nên lượm và những thứ gì nhà thầu sẽ thu mua vô với giá cao. Ngoài học nghề, nó còn học được cách sinh sống trong "Phố ngàn sao", và biết được tính tình của hai cha con ông Tư nữa. Ông Tư rất hiền và rất ít nói. Có khi cả ngày người ấy không nghe ông nói lấy 1 lời. ngược lại, thằng Tèo thì bi bô suốt ngày\. Tánh thằng Tèo cộc nhưng chính trực và rất tốt. Còn một điều nữa từ thằng Tèo mà con Ti bữa nay mới khám phá được: Thằng Tèo có 1 trái tim rất lớn! Tối qua trúng mánh, hai cha con ông Tư và con Ti lượm được khá nhiều đồ. Sáng ra thằng Tèo và con Ti dậy thiệt sớm để rửa ráy sơ, tân trang bộ mã những gì lượm bữa qua cho coi được được chút để bán có giá hơn. Thằng Tèo bỗng nhiên thở dài: - Mày biết hông Ti, hồi năm ngoái cũng được một lần trúng mánh lớn như hôm nay nè. - Ông bán được khá hông? - Khá thì cũng khá nhưng hổng đủ tiền mua thuốc cho con Lành em tao. Con Ti ngờ ngợ. Hôm nó mới đến "Phố ngàn sao" đã nghe thằng Tèo nhắc con Lành một lần. - Con Lành bằng cỡ tuổi tui chứ gì ? Nó đâu rồi ? - Chết rồi! xem thêm nhiều truyen ngan Câu nói ngắn ngủn, cụt ngủn của thằng Tèo làm con Ti bật ngửa. hiện tại nó hiểu vì sao ông Tư lúc nào cũng có vẻ khắc khổ như vậy. Thằng Tèo tiếp: - Mày thấy đó, ở đây kiếm tiền dễ hơn dưới quê nhiều tuy nhiên hít ba cái mùi rác này riết thì đi đời sớm. Con Lành bị phổi mà đâu có ai hay, cứ nghĩ nó bị trúng gió ko hà. Nó nóng, ho mấy bữa liền rồi lăn quay ra chết. người ta đem nó đi khám gì gì đó rồi biểu nó bị phổi cấp tính. Hồi đó, ông già tao định dắt díu tao trở dìa quê. tuy nhiên tính đi, tính lại, dìa dưới rồi làm cái gì sống đây. rốt cục rồi như mày thấy đó. Sau tiếng thở dài của thằng Tèo, con Ti thấy nhớ má và mấy đứa em của nó quá đỗi. - Ông làm tui nhớ nhà hết hiểu. Có 1 con dế ngọ nguậy cái đầu sau bụi cỏ. Thằng Tèo chụp thiệt lẹ con dế bỏ vô 1 cái bao nylon rồi đưa cho con Ti. - Cho mày nè. Con Lành hồi xưa khoái chơi dế lắm. Nó hay bứt tóc se lại rồi chọc vô mũi con dế cho nó gáy um trời. Tao bắt một mớ cho nó chơi. Bữa nó chết, tao thả hết đám dế đó rồi. - Hồi nhỏ ông có hay dắt con Lành đi soi ếch hông? Ở quê tui, trời mưa xong là tui đi soi ếch. Bắt đủ ếch rồi thì đi chụp dế luôn. Mà phải luồn qua mấy đồng mả mới có dế chiến à nghen. Tui khoái dế lửa nhứt hạng. Nó nhỏ tuy nhiên lì đòn lắm. Dế than bự hơn nhưng đá hổng bằng. - Hồi còn ở dưới quê, con Lành đâu có ưa dế đâu nà. Tao hay dắt nó theo đi lùng chuột đồng. Chất rơm lại ung khói là mày túm cổ nó được liền. Sau mùa gặt, chuột đồng mập khỏi chê. Chuột đồng lột da rô-ti là số dách. Mấy năm sau này lúa thất quá nên chuột hổng còn nhiều nữa. Con Ti thổi thổi cặp râu của con dế qua cái mồm bao nylon. Nó hỏi thằng Tèo một câu thiệt dư: - Ông nhớ con Lành lắm hả? - Tao nhớ có lần dắt con Lành đi mò cua. Cái miệng hang cua nhỏ quá. Con cua thì lì, rút tuốt vô trong. Tay tao thò vô hổng có vừa. Bắt con Lành thò tay vô trong hang lôi cổ con cua ra\. Nó vừa đưa tay vô bị con cua kẹp la thấu trời. Con Ti thoáng thấy mắt thằng Tèo ươn ướt. tự dưng nó cũng muốn khóc theo. - Hồi nhỏ tui mơ được đi học để làm cô giáo. Thấy cô giáo làng mặc bộ đồ bà ba, tóc bới cao đứng gõ thước lên bảng cho tụi tui đọc chữ, ngon lành ác. nhưng rồi có học hành được nhiều đâu. Lo miếng ăn cho 5 mồm ăn còn hổng xong, hổng lẻ tui nỡ bắt má tui phải lo cho tui đi học nữa. Giờ xiêu dạt lên trên này ... Con Ti bỏ dỡ câu nói, nhìn lên đám mây xám đang kéo đến từ xa. Thằng Tèo húng hắng: - Tao nghe ông già tao nói người ấy kêu ca sĩ Phương Dung là "Con nhạn trắng Gò Công". Tao đặt cho mày 1 cái biệt danh nghen. Để coi, tao nghĩ chắc kêu mày là "Con dế lửa Gò Công". Con Ti cười nheo cặp mắt ... Thằng Tèo thế mà tâm lý quá chừng. Tô Hoài đã cho con dế mèn đi phiêu lưu để có một "Dế mèn phiêu lưu ký". Đời cho con Ti xiêu bạt từ Gò Công lên "Phố ngàn sao". Mai này có 1 phiêu lưu ký của con Ti không? ko ai biết được! Chỉ biết rằng cả con Ti và thằng Tèo sẽ vẫn phải tiếp tục con đường của mình. Mong rằng mai sau của hai đứa sẽ sáng sủa và thơm tho hơn cái đống rác to xù ở "Phố ngàn sao" xem tiếp truyen ngan hay