Giá như đừng hiểu nhầm

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi hoca.2009rao, 17/6/16.

  1. hoca.2009rao

    hoca.2009rao Thành viên

    Tham gia ngày:
    1/6/16
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Giới tính:
    Nữ
    Những hiểu lầm vô tình tiếp nối, đã làm vấp những bước chân của hạnh phúc. Khi số phận bắt ta trả giá, hầu hết đã trở nên muộn màng. Tinhyeu.cuatoi.vn gửi tới bạn một câu chuyện đầy nước mắt và cho ta nhiều bài học quý giá từ cái tình cái nghĩa vợ chồng.

    Xem thêm: truyện ngắn, truyện hay tại mưa lạnh
    một. Mẹ ở quê lên
    Sau khi kết hôn hai năm, chồng tôi bàn với tôi đón mẹ lên ở phổ biến để coi ngó bà những năm tuổi già.
    Chồng tôi mất thân phụ từ ngày anh còn bé, mẹ chồng tôi là chỗ dựa độc nhất vô nhị, mẹ nuôi anh lớn khôn, cho anh học hết đại học.

    Có thể xem thêm: đọc truyện tình yêu
    “Khổ đau cay đắng” tứ chữ ấy vận đúng vào số mệnh mẹ chồng tôi! Tôi nhanh chóng gật đầu, liền đi dọn dẹp căn buồng có ban công hướng Nam, phòng có thể đón nắng, trồng chút hoa cỏ gì đó.
    Chồng tôi đứng giữa căn phòng tràn trề nắng, ko nói câu nào, chỉ bỗng nhiên ngột bế bổng tôi lên quay khắp phòng, khi tôi giãy giụa cào cấu đòi xuống, anh nói: “Đi đón mẹ chúng mình thôi!”.
    Chồng tôi vóc dáng cao bự, tôi thích nép đầu vào ngực anh, cảm giác anh có thể tóm lấy cả thân hình mảnh dẻ nhỏ xíu của tôi, nhét vào trong túi áo.
    Mỗi khi chúng tôi gượng nhẹ cọ và không chịu làm lành, anh thường nhấc bổng tôi lên đầu quay tròn, cho đến lúc tôi lo âu van xin anh thả xuống. Nỗi sốt ruột hạnh phúc ấy làm tôi tê mê.
    Những thói quen ở nhà quê của mẹ chồng tôi mãi không thể đổi thay. Tôi thích mua hoa tươi bày trong phòng khách, mẹ chồng tôi sau này ko nhịn được bảo: “Bọn trẻ các con vung phí quá, mua hoa làm chi? Nào có thể ăn được như cơm!”.

    Tôi cười: “Mẹ, trong nhà có hoa nở rộ, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ”.
    Mẹ chồng tôi cúi đầu lạu bạu, chồng tôi vội cười: “Mẹ, người thành phố quen thế rồi, dần dần mẹ sẽ quen thôi!”.
    Mẹ chồng tôi không nói gì nữa, nhưng mà mỗi lần thấy tôi mang hoa về, bà vẫn ko nhịn được hỏi mua hoa mất bao nhiêu tiền, tôi nói, thì bà chép mồm.
    Có lần thấy tôi xách túi béo túi nhỏ đi bán buôn về, bà hỏi cái này bao nhiêu tiền cái kia giá bao nhiêu, tôi cứ kể thật, thì bà chép mồm càng bự hơn.
    Chồng tôi véo mũi tôi nói: “Đồ ngốc, em đừng nói cho mẹ biết giá thật có phải đỡ hơn không?”.
    cuộc sống hạnh phúc đã lẳng yên ổn trôi những âm điệu không êm đềm.
    Mẹ chồng tôi ghét nhất là thấy chồng tôi dậy nấu bữa sáng, với bà, làm nam nhi nhưng phải vào bếp nấu nướng cho hiền thê, làm gì có chuyện ngược đời đó?
    Trên bàn ăn sáng, mặt mẹ chồng tôi thường u ám, tôi giả vờ ko nhận thấy. Mẹ chồng tôi bèn khua bát đũa canh cách, đấy là cách phản đối ko lời của bà.
    Tôi là giáo viên dạy múa ở Cung thiếu niên, nhảy múa đã đủ mệt rồi, mỗi sáng ủ mình trong ổ chăn ấm áp, tôi ko muốn phải hy sinh nốt sự hưởng thụ độc nhất vô nhị ấy, bởi thế tôi vờ câm điếc trước sự phản ứng của mẹ chồng.
    Còn mẹ chồng tôi nhiều lúc có giúp tôi làm việc nhà, thì chỉ làm tôi càng bận rộn thêm.
    trường hợp, bà gom tất thảy mọi túi nilông đựng đồ và đựng rác trong nhà lại, bảo chờ gom đủ rồi bán đồng nát tiện thể, cho nên trong nhà chỗ nào cũng toàn túi nilông dùng rồi;
    Bà nuối tiếc rẻ không dùng nước rửa bát, để khỏi làm bà mất mặt, tôi đành phải dấm dúi rửa lại lần nữa.
    Có 1 buổi tối, mẹ chồng tôi bắt chạm mặt tôi đang lén rửa lại bát, bà đóng cửa phòng tấn công “sầm” 1 cái, nằm bên trong khóc ồn ào.
    Chồng tôi khó xử, sau việc này, suốt đêm anh không nói với tôi câu nào, tôi nhõng nhẽo, làm lành, anh cũng thây kệ. Tôi giận dữ, hỏi anh: “Thế em rút cuộc đã làm sai cái gì nào?”.
    Anh trừng mắt nhìn tôi nói: “Em ko chịu nhường mẹ đi một tẹo, ăn bát chưa tinh khiết thì cũng có chết đâu?”.
    Sau đó, cả 1 thời kì dài, mẹ chồng tôi không trò chuyện với tôi, ko khí trong gia đình gượng dần. thời gian đó, chồng tôi cũng sống rất mệt mỏi, anh không biết nên làm phấn kích ai trước.
    Mẹ chồng tôi ko cho con trai nấu bữa sáng nữa, xung phong cáng đáng “trọng trách” này. Mẹ chồng tôi ngắm nam nhi ăn sáng vui miệng, lại nhìn sang tôi, ánh mắt bà trách móc tôi làm không trọn nghĩa vụ của người hậu phi. Để tránh bị khó xử, tôi đành ăn trợ thời gói sữa trên đường đi làm.
    Lúc đi ngủ, chồng tôi hơi bi đát trách, hỏi tôi: “Hồng Nhung, có phải em chê mẹ anh nấu cơm không tinh khiết nên em không ăn ở nhà?”. Lật mình, anh quay lưng về phía tôi lạnh lùng, chớ thây tôi nước mắt tủi thân lăn ngập tràn.
    chung cục, chồng tôi thở dài: “Hồng Nhung, thôi em cứ coi như là do anh, em ở nhà ăn sáng được không?”. Thế là tôi đành quay về ngồi ở bàn ăn ngại ngần mỗi sáng.
    Sáng đó, tôi húp bát cháo bởi vì mẹ chồng nấu, đột nhiên lợm giọng, mọi thứ trong dạ dầy tống tháo dỡ hết ra ngoài, tôi cuống cuồng bịt chặt mồm không cho nó trào ra, nhưng mà ko được, tôi vứt bát đũa nhảy bổ vào toa-lét, nôn ọe hết.
    Khi tôi hổn hển thở được, bình tâm lại, thấy mẹ chồng tôi đang mếu máo than thân trách phận bằng tiếng pha rặt giọng nhà quê, chồng tôi đứng ở cửa toa-lét khó chịu nhìn tôi, tôi há miệng ko nói được nên lời, tôi đâu có cố ý.
    Lần trước tiên tôi và chồng tôi mở đầu cãi vã kịch liệt, ban đầu mẹ chồng tôi ngồi nhìn chúng tôi, rồi bà đứng dậy, thất thểu đi ra khỏi cửa. Chồng tôi hằn học nhìn tôi 1 cái rồi xuống nhà đuổi theo mẹ.
    2. Những ngày tháng khuất tất
    Suốt ba ngày, chồng tôi không về nhà, cũng không gọi điện. Tôi đang giận, tôi nghĩ từ ngày mẹ chồng tôi lên đây, tôi đã cực nhục đủ rồi, còn muốn gì tôi nữa?
    mà kỳ lạ làm sao, tôi vẫn cứ ảm đạm nôn, ăn gì cũng chẳng thấy ngon, thêm vào đó việc nhà rối ren, tâm cảnh tôi cực kỳ tồi tệ. Sau đó, 1 đồng nghiệp bảo tôi: “Hồng Nhung, trông nhan sắc mặt cậu xấu lắm, đi khám bác sĩ xem nào”.
    Kết quả khám của thầy thuốc là tôi đã có thai.
    Tôi hiểu ra sáng hôm đó vì sao tôi nôn ọe, trong cảm giác hạnh phúc có xen lẫn chút oán trách, chồng tôi và cả bà mẹ chồng đã từng sinh nở, vì sao họ không hề mường tượng lý bởi vì ấy? Ở cổng bệnh viện, tôi gặp gỡ chồng tôi.
    mới chỉ ba hôm không gặp gỡ, chồng tôi đã trở nên hốc hác. Tôi đáng lẽ định quay người đi thẳng, mà trông anh rất đáng thương, tôi ko nén được gọi anh lại. Chồng tôi nghe tiếng thì nhìn thấy tôi, nhưng làm như thường quen biết, trong mắt anh chỉ còn sự phẫn nộ, ánh nhìn ấy làm tôi bị thương.
    Tôi tự nói với mình, không được nhìn anh ấy, không được nhìn anh ấy, tôi đưa tay vẫy một chiếc taxi chạy qua.
    Lúc đó tôi ước muốn làm sao được kêu lên với chồng tôi 1 tiếng: “Anh ơi, em sắp sinh cho anh 1 đứa con rồi!” và được anh bế bổng lên, quay tròn hạnh phúc, những cái tôi mong ước ko xảy ra, trên chiếc taxi, nước mắt tôi chầm chậm chạp rơi xuống.
    vì sao một vụ cãi vã đã làm tình yêu trở thành tồi tệ như thế này? Sau khi về nhà, tôi nằm trên giường nhớ chồng, nhớ đến sự căm phẫn trong mắt anh.
    Tôi ôm một góc chăn nằm khóc. Đêm đó, trong nhà có tiếng mở ngăn kéo. Bật đèn lên, tôi nhìn thấy bộ mặt đầy nước mắt của chồng tôi. Anh ấy đang lấy tiền.
    Tôi lạnh nhạt nhìn anh, ko nói gì. Anh coi như thường có tôi, cầm tiền và sổ tùng tiệm rồi đi. có nhẽ anh đã quyết định rời bỏ tôi thật sự.
    Thật là một người nam nhi khôn ngoan, tình và tiền rạch ròi thế. Tôi cười nhạt vài cái, nước mắt lại “ồn ào” lăn xuống.
    Ngày mơ ước, tôi không đi làm. Tôi dọn lại toàn cục suy nghĩ của mình, đi tìm chồng trò chuyện một lần cho rõ. tới tổ chức của chồng, thư ký hơi lạ lùng nhìn tôi, bảo: “Mẹ của giám đốc điều hành Trần bị tai nạn giao thông, đang trong viện”.
     

Chia sẻ trang này