Ai cũng có thể học tốt, và ai cũng hiểu cách cư xử đúng đắn mực, chỉ là họ có thích hay không và bạn có đủ sức thuyết phục họ hay không thôi. Dù thế nào cũng nên nhớ nhung "Một chữ là thầy, nửa chữ cũng là thầy"...Truyện ngắndưới đây được viết dựa trên một câu chuyện có thật của một cô gái đi làm sinh viên tình nguyện tại một vùng đất nghèo khó, giúp dạy dỗ cho lũ trẻ không đủ tiền đi học, hoặc là không có trường để mà tới... Lớp học bắt đầu lúc 7:00 pm. 7: 05 PM, lớp không có học trò. 7:15 Mình tôi không có học trò trong khi các lớp khác đã ổn định, đang bắt đầu bài học. 7:20 Người phụ trách giúp tôi đi tìm học trò. 7:30 Học trò đầu tiên hình thành với dáng vẻ ngái ngủ, đầu tóc hơi rối, quần áo hơi tối màu nhuốm tí bụi bẩn, một chút xộc xệch, người mảnh khảnh, nước da ngăm đen. Không sách, không bút, độc một quyển vở không nhãn nhàu nát, quăn mép. Em nhìn tôi bằng đôi mắt hờ hững, không chào hỏi, chỉ buột một câu bâng quơ " lại người mới à?" " tưởng về rồi chứ, ai dè..." Tôi tươi tỉnh cười bắt chuyện với em "Hi, What's your name?" Em "Hử?" một tiếng, nhìn tôi không chớp mắt " nói chi rứa? không hiểu. Nói tiếng Việt đi". Tôi vẫn cười, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi han " Em tên gì?" bằng giọng Bắc. Em không trả lời, khúc khích cười " giọng sến dễ sợ". Em nhại lại câu tôi bằng giọng Huế. Vậy chứ em tên chi? tôi chuyển sang tông giọng Huế, Thực ra chỉ có câu từ, chứ chất Bắc trong tôi vẫn còn đậm nét lắm. Em không còn lý do nào để trốn tránh em miễn cưỡng trả lời " Vân" cộc lốc, gọn lỏn, khô khốc, lộ vẻ cáu kỉnh, tức giận, khó chịu ra mặt. Tôi càng hỏi, em càng im lặng. Chỉ chăm chú vân vê sờ vuốt bàn tay, ngón tay, bắt muỗi, nhìn đồng hồ. Chốc chốc lại hỏi "Khi mô nghỉ chị?" Học xong thì nghỉ. Vân thở dài thườn thượt "haizzz, hiểu khi mô cho hết hả trời. Học chi chị?" Chừng 15 phút em lại tiếp tục " nghỉ đi chị. biết ri không đến còn hơn, bọn tê ở nhà sung sướng còn mình thì chết dí chỗ ni. Chán vãi" Sự không nản lòng của tôi đã đến giới hạn. Tôi bộc lộ cá tính thật, con người thật, sự nghiêm khắc xuất hiện trên gương mặt, trong đôi mắt, trong giọng nói. Vân có chút hoảng loạn nhưng chỉ trong phút chốc em đã lấy lại từ từ, trở lại dáng vẻ bất cần " em đi gọi mấy đứa kia chị hi" Vân đề nghị. - Không cần. Chỉ cần em nhắc nhở mấy bạn lần sau tới lớp đúng giờ là được. " Chị không tin em hả?" em giơ tay thề thốt " em đi gọi chúng rồi về liền" Buổi đầu tốt nhất cứ thử tin tưởng em, hiểu đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn. Nghĩ vậy, tôi cho em đi. Em hơn hở bay ra khỏi lớp và chỉ trở về để thu dọn sách vở khi vừa hết giờ với nụ tươi tỉnh rói. " Bye chị". Dù tức giận điên tôi vẫn nhỏ nhẹ " lần sau đến có lý giờ nha Vân, mong nhớ nhắc các bạn khác giùm chị với" giọng tôi tha thiết. "Ok. Chị" Vân ôm sách phóng ra khỏi lớp. Buổi học đầu tiên của tôi hồi vãn như vậy đó. >>>đọc truyện tình yêu và truyện hay về mọi chủ đề mà bạn muốn. Buổi học thứ 2 khấm khá hơn một chút. Cả bốn em đều có mặt đông đủ, chỉ trễ khoảng 15 phút, mỗi người một lý do không ai giống ai. - Vân: lý do đặc biệt không thể nói không hiểu là gì nhưng ai ba người còn lại ai cũng ôm bụng cười. - Phương: Bận rửa xơi - Tuấn: Bận tìm sách - Tú: Bận chuẩn bị đồ nấu ăn cho ngày mai. Bữa ni nói chuyện chị hè. Vân mở đầu với hàng loạt các câu hỏi " chị có bồ chưa? học đại học mô? vui không? ở trọ hay ở mô? nhà chị có giàu không?...." Cái cách bắt các em lặng im hoặc hứa hẹn " học ngoan đi lần sau cô kể cho giống trên phim chỉ là trò lừa bịp". " Không kể thì thôi. Làm như báu lắm không bằng" Giọng Vân ra vẻ ta đây cóc cần. Các em khác cũng phụ họa " tiếng Việt còn chưa xong, tiếng anh với chả tiếng em. Chữ thì ngoằn nghèo, nói toàn phun nước miếng" Trầy trật lắm tôi cũng viết được vài từ mới lên bảng. Dù là bài cũ, chẳng ai mong nhớ đọc ra sao nhưng bảo đọc thì nhất quyết không đọc. " cũ quá, quên rồi. Học bài mới đi" " cũ còn chưa xong học thêm cũng chẳng tác dụng gì" Tôi nhấn mạnh. " Ôi dào,... Vân bĩu môi định nói gì đó tuy nhiên đã kịp thời kìm lại" Em định nói gì cứ nói đi. Tôi gợi ý. Vân chỉ " hứ" lên một tiếng rồi quay ra giải quyết riêng " bấm bút,quay bút, nói chuyện riêng, nói một mình" phải làm sao để khơi gợi niềm đam mê cho các em. lí do gi các em nên học. Để có một thời gian tới tốt đẹp hơn ư? học thêm một ngoại ngữ là có thêm một con mắt á? Nhiều người có cần chữ tiếng anh bẻ đôi nào đâu vẫn giàu s0ú sụ đó thôi. Mắt em chỉ cần 2 con chả cần nhiều, vướng víu.... Vốn tiếng anh lận lưng em đủ tồn tại, chả cần học thêm. Nhìn đây. Vân đóng vai người bán hàng với cây thước trong tay, chộp ngay Tú giả làm ông Tây " Hello sir. it's very nice, so cheap. just one dollar, not two. Please buy it. Ok." Cả bốn cười thích. Những lý lẽ hay ho mà tôi đã từng lắng nghe, nuốt trọn của thầy cô trên ghế nhà trường trở nên vô tác dụng với các em. Vân quyết chí phá đến cùng. Vài phút sau, em ôm bụng lăn lộn dưới đất kêu gào, mồ hôi túa tát, mặt mũi nhăn nhúm. Chẳng đợi tôi phải nói, học trò của tôi hiểu mình phải làm gì. Nhanh như chớp các em nhảy vọt ra khỏi lớp. - Phương: tìm giàu gió. - Tuấn, Tú: tìm cô phụ trách. Khi các chiến hữu đã chạy đủ an toàn, Vân cười hề hề như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Em khỏi rồi. Cũng may tôi thuộc hàng hiếm nước mắt mới đủ sức giữ những giọt mắt trực chờ lăn trào. Tôi làm cứng " một lần nữa chị sẽ không để yên như Hôm nay đâu. Em thấy lừa được chị vui đến thế sao?" Nụ cười mỉa mai, khinh miệt, vẻ mặt hả hê, sung sướng của Vân không thôi ám ảnh tôi suốt một thời gian dài, hễ cứ gặp học sinh thuộc dạng cá biệt thì tôi ngay lập tức giận nhớ mong tới em. Tôi trao đổi tình hình với quản lý nhóm và quản lý cô nhi. Chẳng ai ngạc nhiên, chỉ tỏ ra thông cảm, tôi nhận được một câu an ủi " thôi em cố gắng" Buổi học thứ 3. Tình hình lặp lại y ngày đầu. 20 phút trôi qua bạn tôi rủ rê "về đi, chúng không đến mô mà chờ". Người phụ trách cũng có ý cũng thế " để anh kiếm lớp khác cho em" Lúc tôi ra về tôi còn nhận được tiếng chào và cái vẫy tay nhiệt tình của Vân " bye. No see you again" Buổi thứ 4: Tôi lại ra tay không thêm một lần nữa. Tôi đặt dấu chấm hết cho " tình nguyện giảng dạy" năm nhất tại đó. Tôi không hờn dỗi những học trò gần như đầu tiên đó, kể cả Vân. Thật ra tôi có cảm giác áy náy, một chút quá dễ chịu... vì đã không thể giúp các em nhận thức tốt hơn. Tôi cũng học được rất nhiều dù đó bài học chua chát, mặn đắng. Sự thật khi nào cũng gai góc, không màu mè, sáng chói, thơ mộng như tiểu thuyết. " A, kia chị đã từng dạy tình nguyện cho chúng ta ở nhà trẻ thương tình đó."Vân khoe với bạn đầy vẻ tự hào trong khi tôi và lũ bạn đang mải mê trò chuyện với một cặp vợ chồng Tây già. Tôi, Vân nói vài câu về trường lớp, bạn bè... và biệt ly nhau trong rất vui. Chúng tôi chưa một lần gặp lại nhau kể từ đó tuy nhiên có lẽ Vân đã hiểu cách cư xử hơn rất nhiều. Không hiểu trên đường đời tấp nập có khi nào em chợt nhớ đến tôi?
đúng rồi. con người phải tự tao niềm vui cho mình thì đến khi không có ai bên cạnh mới không có cảm giác cô đơn. cuộc sống là thế mà. phải tự yêu bản thân mình. Truyện ngắn quá xứng đáng để đọc. Truyện hay lắm bạn, cố lên nhé