có lẽ ít ai có thể nghĩ suy rằng con người mình tồn tại vì mục đích gì. vì sao chúng ta lại sống và có mặt ở đây. Có phải chăng là ta tồn tại để hưởng thụ và trải nghiệm hết thú vui trên đời này rồi giũ bỏ trách nhiệm với mọi thứ bên cạnh. Có ai từng tưởng tượng ba má và gia đình những lần đi ăn ở nhà hàng sang trọng hay mua những món đồ đắt tiền ko. Tôi nghĩ có thể có có thể không tuy nhiên số lượng này rất ít. hy vọng bạn đọc xong bài này sẽ đổi thay tư duy và cách sống theo lối đa phần đó. xem truyện ngắn tình yêu cực hay Năm rồi trong cơ quan nhiều người xây nhà riêng và đều dốc lực hoàn thành để kịp nhập trạch trước Tết Nguyên đán. Chuyển vào nhà mới tầng cao phòng rộng lại có tường bao xa cách với đời y như thể chuyển sang một thời đại khác. Thế nhưng, như tôi, tuổi đã chừng này còn thời nào nữa ngoài thời đã qua. Mà run rủi làm sao nhà mới lại về cùng phố với ngôi nhà ấu thơ. Xưa nhà số bốn, giờ trăm lẻ hai, hai đầu phố. Tết thứ nhất nhà mới khí hậu lại cũng hệt khí hậu cái Tết chung cuộc ngôi nhà xưa. Cũng là một tháng chạp chỉ hăm chín ngày, và cũng gần suốt cả tháng nắng nôi tựa như mùa hạ, đào Nhật Tân nở tung hết cả, rồi cũng gió bấc lùa về đến trước ngày cúng ông táo. Trời rét đậm, 1 đợt giá rét dài đến thấu Rằm. Theo trí tưởng nhiều người thì chừng như trong vài chục năm qua chẳng có một đầu xuân năm mới nào rét ngang Giáp Thìn Tết ấy, cho tới Mậu Dần này. có lẽ vì xích gần dĩ vãng nên nhà thì mới mà người như cũ hẳn. mất ngủ, uống nhiều. Giờ giấc rời rạc. tâm não thường lảng đi những đâu đâu. Ban ngày đã ít có mặt ở nhà, canh khuya còn đẩy cửa ra phố. Phố dài, nhiều cây, nhưng ngày trước từ cuối phố vẫn có thể nghe thấy tiếng leng keng và thấy được thoáng bóng tầu điện chạy ngang qua ngã tư đầu phố. hiện nay, đứng trên tum nhà ba tầng mà chịu không thể nhìn với vượt qua tường nhà ko kể. Ngày trước, đoạn cuối phố này chẳng nhà cửa gì, đất rộng phó mặc cho cỏ dại và ma trơi. Nay đất chẳng còn, chỉ những nhà lầu là nhà lầu, bề bề bê-tông, tôn, thép, nhôm, kính. Cũng là dĩ nhiên thôi, đã ba mươi tư năm rồi còn gì, ngày ấy với hiện tại. Mà nói gì tới chừng bấy thời gian. vừa rồi, để dựng 1 phim nhiều tập về Hà Nội buổi đầu Đổi Mới, nhà đạo diễn, một nghệ sĩ ưu tú, đã phải kéo bầu đoàn sang thị xã Bắc Ninh mượn cảnh, nhưng mà rồi Hà Nội trong phim tuy đã được hóa trang khéo vẫn chẳng na ná nổi Hà Nội, dù là Hà Nội của những năm chỉ vừa mới đó. Huống hồ Hà Nội Tết Giáp Thìn. Cái mùa xuân năm nao xa lắc xa lơ thời trước chiến tranh ấy đã ra ngoài mọi trí nhớ, và ko 1 giấc chiêm bao nào còn có thể với tay về. mà lại Dù thế, Hà Nội mùa xuân đó vẫn đâu đây trong trời đất và vẫn thường nhập hồn về với mùa xuân của thành phố hôm nay vào đúng những nửa đêm, lúc không ngờ. Người bộ hành đang dạo bước dọc canh khuya, lẳng lặng rẽ khỏi đời thực, lặng lẽ đi lẫn vào sự vật của những ngày xưa kia. Chỉ là từ bên này đường sang bên kia đường thôi mà đã đi lùi về tận những năm nảo năm nào. * Năm ấy, bao nhiêu sương giá và rét mướt mùa đông như thu cả vào hạ tuần tháng chạp ta. Năm cùng tháng tận trời rét căm căm. ở các phố xa trọng tâm mới chừng sau tám giờ tối đã chẳng còn mấy ai ra khỏi nhà. Dưới ánh đèn đường chỉ những gió lùa và lá rụng. Loáng thoáng những chiếc xe đạp ruổi thật mau. thưa thớt những người đi bộ đang rảo bước. tàu điện các chuyến khuya hầu như chạy suông, toa trên toa dưới hành khách chẳng tày một nhúm. bạn sẽ thích doc truyen tinh yeu Nhưng giữa lạnh lẽo của đêm đông vắng lặng đã lặng nghe xôn xao mùa xuân đang về trong thành phố. Cành đào trên tay 1 người qua đường. Chậu quất chở sau 1 chiếc xe đạp. Lộc nõn nhú trên tán bàng trụi lá. ở ngoài đêm, đường xá lác đác bóng người mà bên trong những căn nhà dọc phố suốt đêm rậm rịch tiếng chân bước, tiếng người nói, trên gác dưới tầng gia đình nào cũng đang nườm nượp bếp nước và chộn rộn kê dọn lại phòng, sửa soạn câu đối, lọ hoa, chăm chút bàn thờ. Tháng chạp thiếu đi một ngày, Tết đến kíp hơn, rộn ràng, và cập rập. Mới khuya ngày 28 thôi mà đêm mai đã giao thừa rồi. Họa sĩ Năm Tín, người Cà Mau, từ cuộc họp đồng hương ở câu lạc bộ thống nhất đáp chuyến tàu điện chung cuộc trở về nhà. Ông xuống ở ngã tư đầu phố. Đèn đường vẫn những ngọn vàng ung và mờ lụi như mọi đêm, nhưng đêm nay nhà nhà không ngủ, ánh sáng các ô cửa sổ soi rộng xuống vỉa hè và chiếu tỏa ra lòng đường. Tại chỗ máy nước công cộng trước cổng nhà số ba vẫn còn một nhóm các bà các cô tất tưởi vo gạo, rửa lá. Vòi nước xối xả, xô chậu xủng xoảng. ở vỉa hè bên kia, giữa khoảng sân đất rộng trước mặt tiền hai tầng nhà số bốn, nồi bánh chưng, nguyên cả 1 cái thùng phuy, đang sôi sình sịch, nghi ngút bốc hơi trên bếp lửa chụm bằng những cây củi to gộc. Lửa không cao ngọn nhưng than trong bếp đỏ rừng rực, trải 1 vòng sáng rộng dập dờn màu hồng thẫm lên mặt sân. Hơi nóng và khói khiến lũ trẻ thức canh nồi bánh phải dịch manh chiếu ra bên rìa quầng sáng, chụm đầu lại đánh tú lơ khơ. Chỉ vài đứa vẫn ngồi cạnh bếp lửa. Chúng vẽ thành những bóng đen chấp chới trên tường nhà. một cây củi được đun sâu vào thêm, lửa trong bếp phừng phừng bốc cao, gương mặt của những mái đầu tóc xoăn và tóc húi cua được ánh lửa soi rạng lên. Ngà ngà hơi men, tay xách một cái cặp da căng phồng, ông Năm chuệnh choạng sang đường, bước vào sân nhà số bốn. Nhác thấy bóng ông, hai chú cẩu đang nằm gác mõm lên đùi một gã trai vạm vỡ ngồi khoanh chân canh bếp lửa, bật chồm dậy sủa vang. - Câm mồm, Giôn! Ken! - Gã trai quát - ko nhận ra chú Năm à! - bữa nay hai ngày tổng cẩu nhà mầy sao mà máu chiến quá vậy tụi bây? Họa sĩ ngồi xuống bên gã trai và đưa hai bàn tay ốm nhách lạnh cóng hơ sát vào bếp lửa. Tiếng bọn con nít lanh lảnh nhao nhao lên chào chú Năm. Chúng bỏ bộ bài đấy, xúm cả lại ngồi túm bên ông. Mở chiếc cặp da, ông Năm lấy ra trước nhất 1 chai Lúa Mới. - Thứ dữ nầy của qua. - Ông nói. - Còn tụi bây... Ông đưa ra một phong pháo mậu dịch giấy gói mầu hồng vẽ hình cô tiên cưỡi mây, rồi một bọc to tướng giấy trang kim có hình ông già Nô-en đội mũ chóp đỏ. - Năm nay Tết cần kiệm, hội đồng hương xứ Mũi quê qua chẳng được bộn quà như mấy năm, - Ông Năm nói, như giãi bày với lũ trẻ. - cơ mà có thứ nầy quý lắm đó nghe. Kẹo Liên Xô, ngon nhứt đó, sắp nhỏ. - Chú chiều chúng nó quá đi mất, chú Năm ơi! - Gã trai kêu lên. - Năm nào cũng vậy. Rồi chú lấy gì ăn Tết cơ chứ? - Và gã đập đùi quát - Này, bọn chúng mày ko có được thế đâu nhá! - Thôi mầy, Trung! - Ông Năm vỗ vai gã. - bữa nay sao cả mầy cũng máu chiến quá vậy. Coi kia, kịch chiến với võ sĩ nào mà mặt mũi bầm dập vậy con? - Với Pét "xồm" chú ạ! - một thằng nhóc mách. - Tại vì chị Giang đấy! - 1 đứa khác. - Im đi, thằng lỏi! - Gã trai nạt, mắt trợn lên. Nhưng chỉ trợn được con mắt trái. Mắt phải của gã tím quầng sưng húp. Gò má trầy trụa. Môi vều lên. - Vậy chớ nhỏ Giang đâu? - Ông Năm hỏi, đưa mắt nhìn quanh. - nghe đâu đang ngồi khóc trên kia hay sao ấy chú ạ! - một lỏi con tóc húi cua nói to, trỏ lên ban công tầng hai. - Sao vậy? Chị ấy dỗi anh Trung! - Thiệt tình! Thằng Bình, mầy lên biểu chị mầy xuống qua biểu. Vui năm mới mà mất chung tay vậy, coi sao đặng, mấy đứa. mặc dù bản tính hơi gàn gàn, lối sống độc thân bê trễ, lại tột cùng âm thầm, chỉ có thể nói năng khi đã ngà ngà, và nhà thì ở mãi chung cư gần cuối phố, tít trên tầng thượng, song họa sĩ Năm Tín lại như là bạn vong niên của sắp nhỏ ngôi nhà số bốn nơi đầu phố này. Mấy năm trước, 1 sớm tinh mơ mùa đông sương mù rất lạnh, bọn trẻ nhà này vấp phải ông Năm, người nồng mùi rượu, nằm lịm cóng từ bao giờ trước sân. Chúng hè nhau khiêng ông vào nhà, đổ nước gừng cho ông, đánh gió, xoa dầu, ủ ấm cho ông. Khi xe cấp cứu tới thì ông đã hồi. Từ bấy thành chỗ thân tình, bọn trẻ thường kéo nhau tới thăm họa sĩ. Chúng giúp ông nhiều việc, gánh nước từ máy công cộng lên tầng cho ông, quét dọn căn phòng cực kỳ luộm thuộm của ông và mua hộ ông các thứ tiêu chuẩn tem phiếu. Họa sĩ cũng hết sức nuông chiều lũ nhóc, bầy con nít của cái phố nghèo mà mười năm qua, kể từ sau ngày tập kết, đối với ông đã càng ngày càng thêm nặng tình. Ông để chúng thả phanh lục tranh của ông, những bức bột mầu, những bức thuốc nước và những ký họa. Rất kiệm lời, hầu như không khi nào kể chuyện quê nhà, nhưng lần lượt qua từng bức họa, ông cho bọn trẻ Hà Nội thấy được cảnh quan của cõi xa vời vợi đợi ông miền đất Mũi, thấy được chân dung những bà má, những chị đàn bà và trẻ nít của Nam Bộ kháng chiến, và thấy được bộ mặt các chiến sĩ cùng trung đội với ông hồi Chín Năm ở tiểu đoàn Ba Lẻ Bảy. xem thêm truyen tinh cam hay