Người gan góc

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi hoca.2009, 23/3/16.

  1. hoca.2009

    hoca.2009 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    7/1/16
    Bài viết:
    147
    Đã được thích:
    47
    Điểm thành tích:
    28
    Giới tính:
    Nữ
    Người dũng mãnh là người như thế nào? Có phải là người thấy mọi vò não bứt tai sẽ không chùn bước, là người thấy chuyện xấu đều ra tay tương cứu hay là người dám chịu nghĩa vụ với hầu hết hành động của mình. Có số đông ý kiến để đánh giá một người là người kiêu dũng. Cái đó sẽ phụ thuộc cách nhìn nhận và cảm nhận của từng người. dũng mãnh không có gì lớn lao, một người là người như vậy chỉ đơn giản là một người tốt đẹp trong lòng 1 người khác

    >> nhung truyen ngan hay

    căn buồng màu trắng, chân tường được quét thêm 1 lớp sơn xanh ngọc cao gần bằng đầu gối. Sàn lót gạch tàu, lem luốc dấu giày - cứ như cả tháng rồi chưa ai lau. Tấm rèm ngăn cách phần giường bệnh của nữ đã khá cũ. Vải bị đổ lông, đầy mùi bụi.
    >> truyen cam dong
    Trên è nhà, cái quạt có từ thập niên 80 kêu rè rè, lừ nhừ xoay những cánh quạt dài rỉ sét. Cửa sổ chỉ mở một nửa, nhìn ra bãi giữ xe đạp. Những con ngựa sắt đủ màu, đứng sát rạt, chen chúc dưới mấy bóng râm ít oi của cây bàng già. Gió kêu xào xạc, ngái ngủ. bây chừ là mấy giờ rồi nhỉ? Phòng này không có đồng hồ. Mà chắc là từng có, vẫn còn một cái đinh to, đen thùi trên tường. Tiếng nhạc từ cái cát - sét vọng ra từ phòng bên. một y sĩ đang trực ở đó. dường như là bài của Mỹ Tâm. Nghe hơi buồn.
    >> doc truyen hay nhat
    Đây là trong phòng y tế của trường.

    Còn tôi là cô học sinh xin nghỉ một tiết đang nằm trên cái giường bên cạnh cửa sổ.

    Tôi luôn nghĩ mình là 1 sinh vật thất bại. Vì quá le lói. Hồi nhỏ, 1 lần đi chơi xa với gia đình, mẹ dắt tôi vào một khu chợ địa phương. Phần vì đông người, lại chưa ăn sáng, đi được một lát là tôi lăn ra xỉu. Lúc đó, người tôi mềm nhũn ra như bún, có muốn nhúc nhích một ngón tay cũng ko được. Người tôi chạm đất, tôi nghe tiếng mẹ gọi bên tai rồi có ai đó ẵm tôi lên. Có hầu hết người vây lại, họ trò chuyện xạc xào, ơi ới với nhau. người ta cạo gió cho tôi, giựt tóc tôi, xức dầu nước xanh ngay dưới mũi tôi. Tôi đau quá, muốn hét lên rằng, để con lặng, con chỉ đói thôi mà, đừng làm thế nữa. Phải đến khi có một người cho nước gì ngòn ngọt vào mồm, tôi mới dần tỉnh lại. Mẹ tôi mừng hết biết. Từ đó mẹ luôn bắt tôi ăn sáng và cũng chẳng bao giờ dám dẫn tôi đi đâu xa.

    Đó là chuyện hồi nhỏ.

    hiện nay tôi đã 18 - đủ tuổi đi bầu chứ chẳng chơi. Nhưng sức khỏe tôi vẫn cứ vậy. Tôi chẳng thể xách nổi 1 xô nước từ toa-let lên lớp dù quãng đường đâu có bao xa. Tôi ko đẩy được quả tạ 2kg xa hơn 3 mét trong giờ thể dục. Mới tháng trước, tôi chết giả giữa đường chạy khi mới chạy hơn 50 mét - trong khi bạn bè tôi đã chạy xong 100 mét từ lâu. Tôi hổ thẹn đến chết đi được. Từ hồi cấp 2, tôi luôn tìm ra cách trốn tiết Thể dục. Tôi cố gắng đậu vào lớp chuyên để được miễn Thể dục. Lên cấp 3, tôi giành được suất vé đầu vào đội tuyển cờ vua. Nhưng đến lớp 12, bố mẹ muốn tôi chuyên tâm học hành nên đã nói tôi rút khỏi đội tuyển. Tôi quay về với cơn ác mộng ngày nào, những quả tạ, những đường chạy và những sợi dây giăng cao hơn 1mét 3.

    Chiến luôn nói tôi phải tập một môn thể thao nào đó, tập cái gì cũng được. Tôi cũng nghe lời, đi tập Yoga. Rồi cũng bỏ ngang. Nào là mắc học thi, nào là kẹt học thêm, mà thật ra đến chính bản thân tôi cũng không tin mình sẽ khá hơn nhờ những động tác đưa tay lên xuống như thế. Cứ thế mãi rồi đâm lười. Lười mãi cũng quen. Mà có ai đốc thúc đâu. Tôi chỉ thích học. Ngồi vào bàn giải Toán, làm Lý, làm Hóa - tự thách thức mình bằng những bài toán gai góc. Tôi thích căn buồng im tĩnh của mình. Chỉ một mình tôi, 1 cái bàn, 1 cái ghế, một cái tủ sách. Tôi nghĩ mình đơn giản. Và tôi hài lòng vì điều đó.

    Như thế cũng đâu có gì sai. Tôi chỉ là một đứa le lói chứ đâu có ngu ngốc hay dốt nát. Tôi cũng đâu có chanh chua, kiêu ngạo gì. Tôi được mà, phải không?

    ”Hình như bạn ko ưa mình phải không?” - tôi đã hỏi thẳng Thủy như thế, bằng đa số tìm mọi cách của mình. Thủy ngơ ngác ra, cười rồi quay đi. ko ai trả lời câu hỏi đó cho tôi cả. Trong lớp tôi vốn ít chuyện trò, ngoài Chiến ra tôi chẳng chơi thân với ai cả, Thủy lại càng ko. Thủy rất hay trêu chọc tôi, nhất là khi phát hiện tôi là đứa le lói như thế nào. Thủy gọi tôi là Ốc Sên. Mỗi lần tôi không tập thể dục mà ngồi nghỉ trong sân, Thủy hay đến, hỏi “Ốc Sên mệt hả, hôm hỗ tương chạy đua với Rùa sao?”. Thủy còn dán tờ giấy “Đệ Nhất Ốc Sên” lên lưng tôi còn tôi vô tình làm cho lớp một phen cười nghiêng ngả. Hôm đó, Chiến nổi khùng lên, xé nát tờ giấy, tôi phải rối rít nói “có sao đâu, vui mà!”, Chiến mới thôi ý định gây gổ. Tôi chỉ mạnh mồm vậy thôi. Những con người trong lớp tôi, họ thật năng động và khỏe mạnh. Tôi cũng là học sinh đứng nhất nhì trong lớp, nhưng cái bằng khen tôi đem về nhà chỉ là một tờ giấy lạnh lẽo. Tôi chẳng thể so sánh với họ. Ngọc là 1 lớp trưởng đầy quyền uy, tháo dỡ vát. Hương là 1 cầu thủ bóng đá cực xịn. Còn Thủy là 1 MC bẩm sinh. Nhìn những người bạn của tôi khiêu vũ vào giữa cuộc - sống - thật rầm rộ, tôi thấy mình bé nhỏ, cổ hủ như người nguyên thủy sống trong núi đá. Tôi ko dám nói chuyện với họ, sợ bị phát hiện mình chẳng biết gì về đội bóng Chelsea, về những con đường trong thành thị hay đơn giản là bánh bò phải ăn chung với cái gì mới ngon. Tôi ko theo kịp những câu nói đùa. Tôi thấy mình thừa mứa ngoại trừ những con người đầy lửa đó.

    Có đúng là tôi rất đáng chán phải không?

    Lớp sơn màu xanh rêu trên bệ cửa sổ là thứ duy nhất trông còn mới trong căn phòng này. Tôi lấy mền lau đi lau lại, đến nỗi nó sạch bóng, phản ảnh được một khóm mây. Tôi bắt đầu nhìn theo khóm mây đó, xem thử nó có đổi thay hình dáng hay không.

    - Bà đang làm gì vậy?

    Chiến bất thình lình xuất hiện, kéo rèm sang một bên. Cái áo thể dục của hắn dính đầy cát.

    - Sao áo ông dơ dữ vậy?

    - Lớp chơi trò mèo bắt chuột. Tui làm chuột, bị thằng cường thịnh bắt được, đè xuống bẹp dí.

    Tôi bật cười. Nhìn cách hắn trình bày cứ như là hưng thịnh định cán mỏng hắn ra làm bánh tráng.

    - Còn bà, lên lớp được chưa, hết tiết Thể dục rồi!

    Tôi gật đầu. Ừ, hết tiết thì lên vậy.

    Chiến đi trước. Tôi đi theo sau. Vừa ra khỏi căn buồng trắng, hương đất từ mảnh vườn nhỏ ngoại trừ đã quyện lấy người bọn tôi. Tôi nhìn sang, những cành lá ướt rung rinh, óng ánh dưới ánh mặt trời.

    Đường lên lớp phải đi ngang qua hai dãy hành lang và một cầu thang. Tôi vẫn đi phía sau cái lưng to lớn của anh bạn. Tôi luôn ngưỡng mộ Chiến. 1 con người lanh lợi, vui vẻ và rất tinh tế. Hắn đôi khi vẫn lạu bạu sao bà dềnh dang quá vậy, làm ăn mạnh dạn lên chút coi. Lần nào tôi cũng chỉ cười cười rồi lại... tiếp tục dềnh dang. Tôi chẳng thể ghét được khuân mặt thỉnh thoảng lại nhăn như khỉ khi thấy tôi bị cảm. Những lần đó, hắn sẽ than ngắn thở dài, “mắc cái gì mà bà bệnh hoài vậy”, sau đó lại í ới gọi tôi, “hôm nay bà đừng có đi xe buýt, tui chở về cho”. Tôi luôn cảm ơn sự xuất hiện của Chiến - người thứ ba sau ba mẹ tôi, đã chấp thuận con người tôi. Chiến nói, hắn rất thán phục tôi - nói 1 cách thành thật làm tôi đỏ cả mặt, rằng tôi giỏi thật khi mà thân thể yếu như vậy mà vẫn học xuất sắc hơn người.

    - Yến nè! - Chiến quay ra đằng sau - mai đây, bà đừng trốn lên phòng y tế nữa. ko hay đâu! Cứ học đại đi, có sao đâu!

    - ...

    - Thầy biết bà yếu nên chắc không bắt bà tập nặng đâu.

    - ...

    - Mà bà đừng có ngại gì hết á. Tụi nó chỉ chọc cho vui vậy thôi, chứ không có ác ý gì đâu!

    Đầu tôi chợt nảy ra hình ảnh Thủy. Ác ý à? Cứ mỗi lần nghe Thủy chọc, tôi lại ước giá mà mình có thể tan ra thành bọt biển như nàng tiên cá thì hay biết mấy. Sẽ chẳng có ai than phiền hay chê bai bọt biển cả! Tôi đã nghĩ như vậy và kể lại cho Chiến nghe. Hắn chỉ phán đúng 1 câu: “Bà đúng là khùng!”.

    Đi từ xa tôi đã nghe tiếng cười nói ồn ã như bắp nổ - chẳng hổ danh lớp ồn nhất trường. Tôi chợt nghe tiếng cười khanh khách của Thủy vang lên giữa mớ âm thanh hỗn độn. Trong 1 thoáng, tôi thấy rợn cả người. Sao thế nhỉ?

    - Tèn ten ten - Thủy nhổm dậy - Í da, “chàng” dẫn “nàng” về rồi kìa!

    Tiếng cười rộ lên nồng nực. Chiến chặc lưỡi nhìn cái lớp đang chao đảo. Hắn ko nói gì, đi xuống bàn mình. Tôi cũng về chỗ. Thủy từ dưới vọt lên bục giảng, giơ hai tay lên ra dấu lặng im. Cả lớp bỗng lặng phăng phắc.

    - Kính thưa các đồng chí, hôm nay, tranh thủ những giây lát ít ỏi này, tui xin trân trọng tuyên bố mở 1 phiên tòa xử vụ kì án “Thiên thần và Ốc sên”!

    Cả lớp lại 1 phen cười ầm lên. Tôi cúi gầm mặt xuống, có cảm giác như có chuyện gì rất khủng khiếp sắp diễn ra.

    - đầu tiên, bên nguyên - Thủy hắng giọng - là Super Tám Thị Hồng - 1 tràng vỗ tay rầm rĩ - và bên bị là bạn Hải Yến, tức Ốc sên!

    Những tiếng rốt cuộc làm người tôi rúng động. Tiếng cười, tiếng vỗ tay như muốn bóp nghẹt tôi. Tôi nép sát tường. Chuyện gì vậy?

    - hiện nay mời nguyên đơn bộc lộ đơn kiện.

    - Thưa chủ tọa - Hồng đứng dậy, cúi chào mọi người - tui kiện như vầy. Bà con, í lộn, các đồng chí ai cũng biết bạn Chiến nhà ta, nickname Thiên Thần, đã 3 năm liền giữ danh hiệu “Mr ban AB”, là niềm hãnh diện của lớp ta. Nhưng cũng 3 năm nay, Thiên Thần của chúng mình vẫn chưa có người tình. Lí do là bạn Chiến luôn phải kẹt chăm sóc Hải Yến. Lâu lâu đưa đi học về, xách cặp giùm, mua đồ ăn giùm - mà toàn là mua sữa, rồi kiêm luôn việc kêu Yến về lớp mỗi khi Yến chui lên phòng y tế. bởi vậy, tui kiện Hải Yến đã làm trễ nãi đường tình duyên của Thiên Thần.

    một tràng vỗ tay như sấm nổ. Tôi nhắm mắt lại. “Con ước gì con là bọt biển. Hãy cho con làm bọt biển đi!”. Tay tôi cào liên tục vào tường. Bọt biển. Tôi lẩm nhẩm từ đó trong đầu. Bọt biển. Người tôi nóng ran lên.
     
  2. hoca.2009rao

    hoca.2009rao Thành viên

    Tham gia ngày:
    1/6/16
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Giới tính:
    Nữ
    mình tuổi teen nên thích đọc truyện lắm. nhung truyen ngan hay mình đều tìm đọc hết ạ. nhiều truyen cam dong về gia đình mình đọc đã rơi nước mắt
     
  3. toilakien7984

    toilakien7984 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    19/4/16
    Bài viết:
    50
    Đã được thích:
    16
    Điểm thành tích:
    8
    Giới tính:
    Nam
    Những câu chuyện tuổi teen này rất dễ thu hút người đọc. Nhưng hình như truyện ngắn của bạn vẫn còn phần nữa thì phải. Nhanh chóng up chap mới đi bạn nhé.
     
  4. chuotmta1994

    chuotmta1994 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    4/4/16
    Bài viết:
    64
    Đã được thích:
    18
    Điểm thành tích:
    8
    Giới tính:
    Nam
    truyện ngắn rất giàu cảm xúc, đọc truyện của bạn rất thu hút và hấp dẫn, hãy tiếp tục với mảng truyện ngắn tình yêu mà bạn theo đuổi
     

Chia sẻ trang này