Trở về với mưa

Thảo luận trong 'Rao vặt tổng hợp - Chợ linh tinh' bắt đầu bởi hoangthu2703, 14/3/16.

  1. hoangthu2703

    hoangthu2703 Thành viên xây dựng 4rum

    Tham gia ngày:
    9/1/16
    Bài viết:
    94
    Đã được thích:
    26
    Điểm thành tích:
    18
    Giới tính:
    Nam
    Con người là vậy có thể thấy được cái bên ngoài nhưng không thể thấy được vẻ chứa ẩn bên trong nó. Có câu nói đừng nhìn mặt mà bắt hình dong quả ko sai. Con người có thể thấy được vẻ ngoài của họ nhưng trong họ chưa đựng bao nhiêu điều không dè trước thì chắc chẳng ai ngờ tới được. tuy nhiên con người thường biểu hiện sự chân thành và bản năng của mình qua những cách mà họ đối diện với người khác. Qua đó chúng ta cũng có thể đánh giá căn bản nhưng không thể hoàn toàn xác thực về một ai đó cả.

    xem thêm truyện ngắn tình yêu

    May mắn lớn nhất trong những ngày hầu hết vô vọng là tôi đã ko lầm lẫn khi đến nhận việc nơi nàỵ

    Tuần lễ đầu chưa quen công việc mới kể ra cũng khá vất vả. Tuy thế chưa bao giờ tôi cảm thấy mình hạnh phúc như thế. Thứ hạnh phúc bình dị như khi bắt gặp môi cười thơ ngây của đứa trẻ lên ba.

    Điều tưởng như là kỳ lạ và huyền bí là đứa bé cũng quyến luyến lấy tôi, như thể tôi và chính nó đã có những liên hệ tiền thời lưu kiếp.

    Trái với lệ thường, liên tiếp hai bữa nay chiều nào người đàn ông cũng đến đón con trễ. Dạo này ở đây trời hay đổ cơn mưa như trút nước vào buổi chiều. Ngồi ở trong phòng nhiều khi nghe rõ tiếng mưa lẫn trong tiếng gió, gõ vào cửa kính như có ai đang buốt giá đập cửa gọi tới tấp.

    Chiều nay thì lại khác. Trời chỉ mưa rất ngắn và cơn mưa đã dứt từ lâu. Người đàn ông đã đến trễ quá giờ ấn định. Bà giám đốc nhất định bắt tôi phải gọi sở thế giới để giao con bé nhờ họ giữ, rồi đóng cửa đi về. Tôi phải năn nỉ lắm mới được ở lại đây một mình để trông chừng con bé. Theo luật gởi con ở nhà trẻ này, ông ta chỉ có thể đến đón con trễ tối đa là mười lăm phút. Những phút đầu bị đóng tiền phạt là còn may, nhưng sau mười lăm phút phù du là kể như người nhà phải tìm cách liên lạc với bộ thế giới để xin nhận con lại. Kể cũng phiền!

    Đã gần nửa tiếng trôi qua và hình như tôi vừa nghe được tiếng thở dài mơ hồ không đâu vào đâu của chính mình. Tôi càng thấy thương con bé thật nhiều, khi lâu lâu nó vẫn ngước lên hồn nhiên nhìn tôi cười tíu tít. dường như nó ko phải hay biết sự vắng mặt thất thường của bố nó chiều nay là 1 điều hết sức hệ trọng với mọi người. Nó vừa ấp ôm con búp bê trong tay vừa cúi xuống nói chuyện ngô nghê với "cô bạn nhỏ" ấỵ Trong lúc này đầu óc tôi thật bận rộn lo sợ nhiều chuyện nên chẳng còn hồn phách nào trò chuyện với nó. một phút trôi qua là một phút tôi thấy mình và con bé như sắp bị chôn vùi trong thứ đáy sâu không còn leo lét chút đốm sáng hi vọng nào. Điều gì đã xảy đến cho bố nó? Nếu bố nó bị bận bất ngờ, sao mẹ nó không đến đón giùm một bữa. Nghĩ quẩn nghĩ quanh 1 hồi tôi lại cố động viên con bé (như đã tự dỗ ngon dỗ ngọt chính mình) là dù sao nó vẫn còn có tôi. Tôi sẽ không khi nào bỏ rơi nó với bất kỳ giá nào. Nghe tôi bảo vậy, con bé nhoẽn miệng cười thật xinh thật tươi. Trời ơi, sao môi cười của nó có thể làm hồn tôi lắng xuống như vậỵ Tôi đúng là 1 kẻ hấp hối đột nhiên tìm bắt được trên bờ môi lạnh lẽo của mình chút hương hơi ấm áp trẻ mỏ. Chiều nay tôi đã chẳng thể nào không len lén hôn lên hai chiếc má bầu bĩnh của nó đến hai lần. Con bé xinh xắn quá, và một tuần làm công việc ở đây chính nó đã cứu rỗi nỗi thất tình khủng khiếp của người phụ nữ bốn mươi tuổi ko chồng, ko con là tôi. Được gần gũi và lô âu cho nó 1 ngày hơn mười tiếng hình như đã mơ hồ giúp tôi phục hồi lại mặc cảm mặc cảm không sinh con đẻ cái gì được nữa của mình. Ba bốn bận hư thai, 1 cuộc hôn nhân lầm lạc đã quá đủ cho lời nguyền cay độc của trời cao.

    bây giờ tôi cũng đã quá mệt nhọc để mỗi ngày soi gương sững sờ nhìn bóng mình mà ngỡ như một ai khác, rồi thở dài than thân trách phận. Tôi biết dù như thế nào mình cũng phải sống và phải tự thắp lên cho đời mình những ngọn nến yêu thương.

    Nói thì rõ hay, nhưng thật tình lắm khi tôi chẳng biết làm như thế nào để thắp lửa lên cho những ngày còn lại của đời mình, khi mà trái tim chẳng khác gì đám tro tàn lạnh lẽo. Củi nỏ hay thứ sulfur nào trong cuộc đời còn có thể đốt cháy được con người bắc cực trong tôi (!?)

    có thể bạn sẽ thích doc truyen tinh yeu

    Nhìn đồng hồ đúng nửa tiếng trôi qua, bà giám đốc nhà trẻ kỹ càng gọi lại để nhắc nhở và coi xét tình hình. Tôi hết sức lúng túng ko biết ăn nói, mưu toan làm sao cho ổn thỏa, khi bóng tối bên ngoài càng lúc càng buông xuống thật mau. Tôi đứng lên đứng xuống gọi điện thoại cho người đàn ông ko biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng chỉ bắt gặp cái máy nói. Điều gì đã vô cùng bất ngờ xảy đến cho ông ta, và điều gì sẽ xảy đến cho chúng tôi, cho tôi và đứa bé. Có phải tấm lưới oái oăm của lối sống đang dần dà phủ chụp lấy tôi và từng người có mặt trong đời sống càng vùng vẫy thì trông chừng càng bị siết chặt?

    Tôi dẫn con bé vào phòng tắm và nó khởi đầu thắc mắc hỏi thăm "bố đâu, bố đâu" liên hồi. Tôi lấy nước, bánh lạt cho nó nhưng con bé chẳng buồn ăn buồn uống gì cả. Tôi định bụng sẽ phải làm 1 điều gì đó, khi nhìn xuyên qua ô cửa kính thấy cơn mưa nặng hột đã bắt đầu thi nhau trút xuống. Gió càng lúc càng nổi cơn ầm ầm, như những lời dọa nạt của những hung tin.

    ai ngờ người đàn ông lại xuất hiện giữa cơn mưa như thác lũ nàỵ Ông ta đi băng băng qua dãy hành lang, và khi chân ông ta chưa kịp đụng tới thềm cửa, tôi đã vội vàng chạy ra mở. Sự có mặt của ông ta lúc này đúng là đã cứu vớt tôi và con bé khỏi giờ khắc tận thế .

    Ông ta bước vào như 1 bóng ma rũ rợi rồi nói như phân bua cả ngàn lần:

    "Trời ơi, tôi không ngờ còn có người chịu khó ở lại chờ tôi. Xe tôi dở chứng bất diệt nên phải chờ đón taxi tới đâỵ Có cuốn sổ điện thoại nhỏ trong xe thì kiếm hoài lại ko ra để gọi cho cô haỵ"

    Tôi cứ tưởng là sẽ trách ông ta cả ngàn lời mới đủ, nhưng ko hiểu sao tôi lại chẳng nói được lời nào. Ông ta thì vẫn luôn mồm như cố khỏa lấp một cơn xao xuyến nào đó, vừa quay sang ấp ôm con mình vừa ngước về phía tôi:

    "Con, con chờ bố có lâu ko con? Cô này tử tế quá, bố cũng ko biết nói sao để cám ơn và sorry đây nè."

    bỗng dưng ông ta buông nhanh con bé, hớt hả bước tới trước mặt tôi đang vờ cúi xuống gài nút áo lạnh. Ông ta vừa nói vừa thở hổn hển:

    "Cô, cô... có phải cô đây không? đời nào lại là cô sao lại là cô nhỉ. Ôi thôi đúng là mặt mày của cô đây rồi chứ ai nữa."

    Tôi đáp mơ màng, dù biết rằng trước sau gì mình cũng không thể chạy thoát nổi ánh mắt của ông ta.

    "Vâng, tôi là Hoa, nhưng tôi là ai mà có thể làm ông hốt hoảng lên như thế."

    "Cô Hoa, làm ơn đừng giấu tôi nữa. Tôi là Mark đây, cô biết tôi là Mark rồi mà. Cô cũng biết cô chính là người phụ nữ đã ban bố cho tôi thứ tình phụ tử cao cả với bé Kim."

    Ngừng 1 lát để dò phản ứng người đối diện rồi ông ta nói tiếp:

    "Cô nhớ không, chính nhà tôi và tôi đã yêu cầu được gặp cô một lần trong ngày bàn giao đứa bé. mặc dầu chỉ một lần thôi nhưng làm sao tôi quên được đôi mắt buồn chết người của cô lúc đó. Chính chúng tôi đã muốn đích thân được trả ơn cô phần nào hôm đó."

    hiện nay tôi chẳng thể chạy trốn đâu được hai mắt lấp lánh những hạt lân tinh vời vợi của Mark. Cơn mưa đã trở về và càng lúc càng mưa lớn. Tôi sẽ ko tài nào trốn thoát đâu được nếu còn ở dưới vòm trời nàỵ Cơn mưa định mệnh mà chính tôi đã dứt khoát tìm về để được mềm tan, thì ko lý gì tôi lại bỗng muốn bỏ chạy đi đâu khác để tìm miền trú ẩn.

    suy nghĩ một hồi, tôi nói thật nhẹ qua hơi thở trước cái nhìn có vẻ như đang van nài điều gì của Mark:

    "Ông Mark đừng lo, tôi chỉ muốn tìm về đây để thăm con gái tôi một ít lâu cho đỡ nhớ mà thôi. Ngoài ra tôi ko phải có một ý định nào khác. Con Kim của tôi đã thuộc về lối sống của ông bà từ lâu rồi, tôi biết thân biết phận của tôi chứ."

    Mark nói nhanh như không thể kềm giữ nổi trong lòng:

    "Theo lẽ họ phải giữ kín tông tích của ba má nuôi mới đúng chứ. Ai đời dạo này cái gì rồi người ta cũng có thể "khai thác" ra hết trơn cơ. Có điều hiện tại bé Kim chỉ thuộc về đời sống của tôi mà thôi. Vợ tôi và tôi đang thời kỳ ly hôn và bà ấy dường như chẳng khẩn thiết gì với đứa con nuôi cũng đâu phải là giọt máu của chính mình."

    thêm nhiều truyen tinh cam hay
     
    hoca.2009rao thích bài này.
     
  2. hoca.2009rao

    hoca.2009rao Thành viên

    Tham gia ngày:
    1/6/16
    Bài viết:
    25
    Đã được thích:
    0
    Điểm thành tích:
    1
    Giới tính:
    Nữ
    truyện ngắn này hơi bị ý nghĩa đó. đọc mà thấm quá bạn à. một nỗi buồn man mác trong tim mình. thực ra nói đến mưa là buồn mà. đọc truyện bạn lại buồn theo
     

Chia sẻ trang này