Trên sông một cô gái đang tuổi đẹp nhất của thế cục cô. chiếc tuổi mà bao bạn trẻ vui cười đến trường. Tối về xé tan căn phòng bằng những nụ cười hôn nhiên của loại tuổi mới lớn. Thế nhưng mang cô dường như cô ko biết cần làm cho gì. không hiểu nên đi về đâu. sau này cô phải đối mặt với bao lăm mọi người nữa. Họ sẽ nghĩ và đề cập thế nào về cô. khiến cho sao đây để có thể trốn thoát khỏi mọi việc. có lẽ kết thúc là đúng và hồi vãn này luôn là để sự bắt đầu khác. đọc truyện thêm Ngập giới hạn ngưỡng cửa tuổi 16: Ngây dại , vụng , bộc trực và hủ lậu . với đôi khi lao tâm vì những điều vẩn vơ , nhưng lại cũng có đa dạng lúc tha hồ với những điều quan yếu . Nước mắt và nỗi buồn đong đếm mãi không đủ , niềm vui và nụ cười cũng tính toán mãi ko hết . người nhà , bạn bè , nhân tình , người ngoài - hầu hết đều là mối nhọc lòng . các gì đã qua trong ngần đấy năm là phù sa vun đắp cho loại tâm hồn vốn mẫn cảm quá mức ấy , là kinh nghiệm , là vốn sống để mai này đương đầu có đời . vò não bứt tai vụn vặt hiện nay với là gì so mang sóng gió phong ba ở tương lai . Vậy buộc phải , cô gái à: Bớt buồn , bớt vui , bớt khóc , bớt cười lại một chút . Vội vàng lên , tuy nhiên cũng khoan thai lại . tại sao ư? Đâu phải biết câu trả lời! Cũng giống như định lí mà ko phải chứng minh vậy: Rõ ràng là đúng , mọi người đều cho là đúng bắt buộc chung quy lại là không phải buộc phải chứng minh . Minh chứng rõ rệt nhất là bây giờ: chênh vênh , chơi vơi và trống rỗng sở hữu hàng tá nỗi niềm trong lòng . "Bờ vai mình thích dựa lại ko cho mình dựa dù chỉ một khắc khoảnh còn các bờ vai mình lạnh lùng lại sẵn sàng hứa hẹn dành cho mình mãi mãi" Ngưỡng cửa tuổi 16 tới sở hữu cô trong sự mất mát, bất công, nỗi buồn xen lẫn cả sự tự ti ở trong ấy. bao lăm là chuyện cứ ụp vào đầu cô trong lúc này. kế bên cô đều là hầu hết mối bận tâm, cô trông thấy là mảy may nghĩ ngợi, cô trong thấy là dầm dề nước mắt buồn đau. Gia đình, nơi mà cô nghĩ rằng : " đó là chốn nương thân để cô sở hữu thể vượt qua những tai ách của số phận" thì hiện tại dòng tổ ấm đó lại quay lưng lại sở hữu cô. Nơi đó đã ko cho cô một mái ấm để trở về từ lỗi lầm, ko cho cô cơ hội để sửa sai và cũng chẳng ưa chuộng hay chú ý gì tới cô nữa. Là do cô, ngày trước vì quá yêu, vì mù quáng, vì cả tin mà cô đã khinh thường gia đình, cô đã sống thật với tình thương mà quên đi hầu hết, ngay cả nơi đã sinh ra và nuôi lớn cô. Đã bao lần cô hò hẹn mang cậu đó, bác mẹ đã dạy dỗ, khuyên răn đủ các thứ tuy nhiên rồi ko cách này thì phương pháp khác cô cũng đi cho bằng được. Để rồi người đàn ông phụ bạc, phụ nghĩa đấy đã để cô một mình trôi bênh đênh giữa loại đời xuôi ngược, lấy đi dòng đẹp nhất của 1 đời Con gái, làm thịt chết một trái tim đẹp, 1 tâm hồn thuần khiết để bây giờ nhuốm bùn của khổ cực, của mất mát. Ngày hoàng đã được thần tình yêu gõ cửa, cô gái bẻn lẻn trốn cha leo lên xe của cậu đấy. Hai người đã sống những tháng ngày đẹp đẽ của thương tình, họ đã đi, đi hết biển lại lên non, họ đi đến những miền cực lạc, các vùng đất mới, họ lắng mình trong bản nhạc và thưởng tiếng chim kêu. Rồi họ cũng đã cộng nhau ngắm bình lên của biển, đam mê tiếng sóng cùng các vần thơ tự tình của cô gái Chàng trai ủ ấp cô gái vào lòng như sóng vẫn ôm bờ nhè nhè làm lay động cát. Sau cuộc chơi, cô gái trở về bên gia đình của mình. Mẹ cha dù thấy tức con tuy nhiên vẫn không thể khiến được gì hơn, họ chỉ biết nói những lời khuyên răn, họ chỉ biết cắn môi và nhìn cô Phụ nữ. Ít lâu sau, cô gái đã phát hiện ra mình sở hữu bầu và cô đã gọi điện thoại cho chàng trai. Chàng trai hốt hoảng, dật mình, vẩn vơ lo sợ. Bên đầu giây bên kia cô gái ấp ủ mặt khóc nức nở; chàng trai khuyên cô buộc phải phá đứa con đó đi. Bỏ học giữa tuổi học sinh tinh khiết, tha hồ có lẽ nào cô gái này lại buộc phải lao đao chuyện chồng con sớm như thế. Trong trí óc cô, cái chữ " Tự tử" nó vẫn luôn túc trực và ám ảnh ở trong đầu. Cô muốn chết đi, cô muốn biến mất khỏi cõi đời này, bởi cô sống mang gì là ý nghĩa. Cô sống chỉ khiến đau cho bác mẹ mà thôi. Trước lúc ra đi để đến mang cái chết cô đã để lại lá thư cùng lời tâm tư gửi tới mẹ. Cô đã ra khỏi nhà khi 12:00, đôi chân cô chậm rãi bước tới một cây cầu gần nhà và định trèo lên bợp cầu để nhảy đầm. Cô nhìn mọi thứ kế bên, những cảnh vật của thiên nhiên về đêm ngày nay thật đẹp trong đầu óc của cô; cảnh vật cũng như đêm qua, đêm trước mà sao lòng cô hiện nay chất cất hàng tá niềm đau trong lòng. Cô thích ấp ôm hết cả cuộc sống vào con tim mình, sở hữu thể vài ba giây sau cô sẽ từ giã cái xã hội mà cô đã từng vun đắp để sống và cống hiến cho nó. với những nổ lực, những phấn đấu mà cô từng đứt gan, rứt ruột để trải qua thì giờ đây cô cũng đành bỏ nó ở lại cộng mây gió thế cục. Cô chọn cái chết để giải thoát cho tâm hồn mình, tìm cái chết để ngừng chân cho những đau buồn, vấp ngã, các thành kiến của xã hội vì 1 cô bé mang thai ở tuổi vị thành niên. trường hợp cô sống trong cuộc thế này, liệu cô mang sống nổi với loại dư luận xã hội không, "Trăm năm bia đá cũng mòn nghìn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ"-cô đau xót nghĩ về mình. Cô ôm ấp lấy bụng của mình, trâm nhè nhẹ... Xem thêm truyện ngắn